Không để Mạc Tiểu Nghiêu kịp do dự thêm ba giây, phía dưới đã có một người nữa nhảy lên. Đó là một người đàn ông cao chừng mét tám, khuôn mặt khá ưa nhìn, người gầy, tóc ngắn, phần tóc gần trán được nhuộm vàng. Nổi bật nhất là tai trái của anh ta, từ trên xuống dưới đeo ba chiếc khuyên tai bạc, toát lên vẻ bất cần.
Người đàn ông mặc một chiếc quần jean bạc màu, phần đùi gần đầu gối có vài chỗ rách để lộ phần da thịt không mấy trắng trẻo. Bên trên là chiếc áo phông tay dài màu đen in đầy những chữ cái chồng chéo lên nhau, không thể nào nhìn ra được chữ gì.
Trong lúc Mạc Tiểu Nghiêu quan sát đối phương, anh ta cũng đang đánh giá cô, có lẽ cảm thấy cô không phải kiểu người có thể gây ra nguy hiểm gì.
Vài giây sau, người đàn ông đút hai ngón tay cái vào túi quần jean, một chân duỗi thẳng ra ngoài, mỉm rạng rỡ với Mạc Tiểu Nghiêu, chủ động chào hỏi.
"Ấy da, chào em gái, gặp cô ở đây đúng là duyên phận đấy."
Thế nhưng Mạc Tiểu Nghiêu chẳng mong muốn cái "duyên phận" này chút nào.
Người đàn ông chẳng để tâm đến thái độ lạnh nhạt của cô, tự giới thiệu bản thân: "Tôi là Nhạc Âm, còn cô?"
"Mạc Tiểu Nghiêu." Giọng nói của Mạc Tiểu Nghiêu cũng giống như phong cách làm việc của cô, rõ ràng, dứt khoát.
"Ừm... Cô muốn tôi gọi là Tiểu Nghiêu hay là cô Mạc?" Nhạc Âm vừa nói vừa rút tay trái khỏi túi quần, đưa lên nghịch hai lọn tóc vàng hoe trên trán.
"Mạc Tiểu Nghiêu."
"... Cũng được."
Thấy Mạc Tiểu Nghiêu không có ý định thân thiết, Nhạc Âm nhún vai, quay đầu đánh giá chiếc "xe" mà mình vừa nhảy lên, sau đó cũng ngẩn người vì những thứ trên "xe".
"Trời đất, thứ đồ chơi này mà cũng được gọi là "xe" à?"
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, nỗi đồng cảm dâng trào trong lòng làm cô không còn giữ vẻ mặt xa cách nữa. Xem ra, Nhạc Âm cùng một nhóm với cô là chắc kèo rồi. Đã phải hợp tác với nhau, chuyện riêng tư thì không cần nói làm gì, song chuyện công thì vẫn nên bàn bạc.
"Anh biết lái không?" Mạc Tiểu Nghiêu bước đến bên cạnh Nhạc Âm. Không có gót giày nên cô đi hơi loạng choạng, còn vô tình giẫm phải thứ gì đó, cúi đầu xuống mới phát hiện ra là đôi dép lê của Nhạc Âm.
Hình chú khỉ màu nâu, trông khá vui mắt.
Tuy Nhạc Âm không bị giẫm vào chân nhưng vẫn có thể cảm nhận được dép mình bị đạp. Anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó im lặng rút hai chân ra khỏi dép, lùi về sau một bước, cứ thế đứng chân trần trên sân khấu nhỏ.
Mạc Tiểu Nghiêu ngẩng đầu, không hiểu anh ta định làm gì. Trái lại, Nhạc Âm chẳng để tâm đến thái độ lạnh nhạt của cô, chỉ vào đôi giày không gót của cô rồi lại chỉ vào đôi dép lê ngoại cỡ của mình: "Cô đừng đi đôi giày đó nữa, không chê thì đi tạm đôi dép của tôi này. Đây là đường đua, chắc chẳng có dây an toàn đâu, đứng không vững bị hất ra ngoài thì phiền phức lắm."
"... Cảm ơn." Mạc Tiểu Nghiêu im lặng vài giây, sau đó chấp nhận ý tốt của Nhạc Âm. Cô ngồi xuống cởi giày ra, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không nỡ vứt đi mà đá sang một bên. Dù sao đây cũng là đôi giày mới mua tháng trước, tốn mất mấy ngàn tệ, hỏng rồi thì để ngắm thêm vài lần cũng được.
Đứng chân trần trên sân khấu hơi lạnh, cô cũng chẳng hơi đâu mà nghĩ đến chuyện dép của người khác có bẩn hay không, có bị bệnh gì không. Thế nên Mạc Tiểu Nghiêu bước lên xỏ hai chân vào đôi dép lê hình thú, sau đó dậm chân mấy cái cho thoải mái.
Sau khi tìm lại được chút hơi ấm từ đôi dép, cô nhúc nhích các ngón chân thả lỏng, rồi ngẩng đầu hỏi Nhạc Âm: "Anh không thấy lạnh chân à?"
Nhạc Âm hất tóc, cười xòa: "Không sao, tôi quen rồi."
"Mà này, sao anh lại đến đây?" Được người ta cho dép đi, Mạc Tiểu Nghiêu không tiện tiếp tục tỏ vẻ lạnh lùng nữa, huống hồ cô cũng có vấn đề muốn xác nhận: "Bên ngoài… Có phải đã..."
Nhạc Âm nhặt dùi trống lên xoay xoay trong tay, cúi đầu nhìn: "Tận thế tới rồi... Hôm qua tôi thức trắng đêm, sáng về nhà lăn ra ngủ, giờ mới dậy định kiếm gì ăn thì bị kéo đến đây."
"Quả nhiên..." Mạc Tiểu Nghiêu trầm mặt, có cảm giác mọi chuyện rất không chân thực. Rõ ràng mấy tiếng trước cô còn đang vùi đầu vào công việc để cố gắng giành giải thưởng cuối năm, vậy mà giờ đây, đừng nói là công ty mà ngay cả Trái đất cũng biến mất rồi.
"Tận thế hay không, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."
Nhạc Âm tung dùi trống lên không trung, sau khi bắt lấy, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa theo thói quen đặt ở vị trí cách đầu dùi trống một phần ba, ngón áp út và ngón út khép hờ.
Anh ta quay đầu lại nói với Mạc Tiểu Nghiêu: "Với tôi, ban nhạc tan rã chẳng khác gì tận thế. Giờ đã tận thế thật rồi cũng tốt, đỡ phải nghĩ xem sau này sống sao nữa."
Nói xong, anh ta vung dùi trống gõ lên bộ trống trước mặt. Nhìn thì có vẻ tùy ý nhưng lại rất có nhịp điệu, chứng tỏ đã từng luyện tập rất nhiều.
Mạc Tiểu Nghiêu thấy vậy cũng không làm phiền anh ta nữa mà quay sang quan sát tình hình xung quanh. Lúc này, trên tất cả các "xe" đều đã có người, chỉ khác nhau ở số lượng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!