Chương 18: Rạp xiếc của ngài A 5

Giọng Chu Tuấn run lẩy bẩy, vang vọng khắp khu vực trò chơi: "Cô em, cô nhất định phải nhìn cho kỹ đấy..." Trúng ba trên năm quả không phải việc gì khó, nếu có người cố tình chơi xấu thì người ngồi trên tấm ván gỗ chắc chắn sẽ chết.

Đó cũng là lý do tại sao anh ta phải tìm mọi cách để ký kết khế ước với người khác. Nếu không dù trước đó có nói hay đến đâu, chỉ cần đối phương đổi ý, anh ta vẫn sẽ là cá nằm trên thớt mặc người xâu xé.

Mạc Tiểu Nghiêu không mấy để tâm đến tiếng kêu la thảm thiết của Chu Tuấn, cô ước chừng trọng lượng quả bóng trong tay, cố ý ném về phía cách mục tiêu xa tít mù khơi.

Trước ánh mắt của cả hai, quả cầu nhỏ bay về phía ngoài sân chơi, sau đó, ngay khi Chu Tuấn vừa định thở phào nhẹ nhõm, nó đột nhiên vẽ một đường cong kỳ dị trên không trung, dùng tốc độ còn nhanh hơn trước đập mạnh vào bia bắn đầu tiên.

Bia bắn đổ rạp.

Chu Tuấn cảm giác tấm ván gỗ chìm xuống, suýt chút nữa thì tè ra quần.

"Cô em! Đừng! Bà cô ơi! Tôi cầu xin cô, cẩn thận một chút!"

"Tôi ném ra xa rồi mà." Mạc Tiểu Nghiêu bất đắc dĩ giải thích: "Anh cũng thấy đấy, là quả cầu tự bay về đó thôi."

Quả bóng thứ hai cũng tự động nhảy vào tay cô, lần này cô không dám dùng quá nhiều lực, tiếp tục nhắm vào phía ngoài sân chơi, nhẹ nhàng ném quả cầu trong tay ra.

Kết quả vẫn như cũ, đường cong kỳ dị lại xuất hiện, một bia bắn nữa đổ xuống.

Lần này Chu Tuấn thực sự tè ra quần.

Thấy vậy Mạc Tiểu Nghiêu không vội ném quả bóng thứ ba, vẻ mặt cô nghiêm trọng, bởi vì nếu quả cầu này bắn trúng mục tiêu tiếp thì người chết sẽ không chỉ là Chu Tuấn.

Có lẽ, không nên gian lận lộ liễu như vậy?

Mạc Tiểu Nghiêu nhanh chóng suy nghĩ phân tích mọi khả năng, song trò chơi không cho cô nhiều thời gian, đồng hồ đếm ngược thúc giục cô ném bóng lại bắt đầu khởi động.

3

2

...

Mạc Tiểu Nghiêu cắn răng, siết chặt quả bóng trong tay, muốn xem thử nếu không ném ra ngoài thì sẽ như thế nào.

1

"Píp!"

Hết thời gian đếm ngược, ba tiếng còi báo động chói tai đột nhiên vang lên khắp khu vực trò chơi.

Ngay sau đó, giữa không trung trước mắt Mạc Tiểu Nghiêu đột ngột xuất hiện một dấu X màu đỏ có kích thước bằng quả bóng rổ, nhanh chóng trôi nổi đến vị trí phía trên mục tiêu duy nhất còn sót lại.

Đồng thời, quả cầu nhỏ trong tay Mạc Tiểu Nghiêu biến mất, cũng không quay trở lại rãnh.

"Thế này coi như là ném bóng thất bại ha?" Mạc Tiểu Nghiêu vừa thở phào nhẹ nhõm xong chợt cảm thấy có gì đó không ổn, tầm nhìn của cô bị che khuất gần một nửa. Không biết từ lúc nào mà hình nộm chú hề kia đã nhảy đến trước mặt cô, hơi chếch về bên trái.

Mạc Tiểu Nghiêu vô thức nhấc chân định di chuyển sang bên cạnh nhưng bàn chân như bị dính chặt, không thể nhúc nhích. Cô vội vàng cúi đầu nhìn, nhận ra chân mình đã bị quấn chặt bởi vô số sợi khói đen như những sợi râu từ lúc nào không hay, chúng lặng lẽ quấn chặt từ lòng bàn chân đến bắp chân mà không để cô phát hiện ra.

Lần này, ngay cả khả năng cởi giày bỏ chạy cũng không còn.

Vừa nghĩ đến đây, Mạc Tiểu Nghiêu lại nghe thấy tiếng "tíc tíc" báo hiệu thời gian đếm ngược kết thúc vang lên bên tai. Cô giật mình, vì mải loay hoay với cái chân nên cô quên mất thời gian ném bóng rất gấp gáp.

Dấu X màu đỏ trên trời đã từ một biến thành hai, dấu X mới xuất hiện nằm bên cạnh một bia bắn hình tròn khác. Lúc này Mạc Tiểu Nghiêu mới để ý, không biết từ lúc nào hình nộm chú hề đã di chuyển đến ngay trước mặt cô, lấp đầy hoàn toàn khoảng trống.

Lỗ hổng trên đầu hình nộm chú hề vừa vặn nằm ở vị trí cổ Mạc Tiểu Nghiêu. Qua khe hở này, cô có thể nhìn thấy rõ ràng Chu Tuấn đang ngồi trên bể nước đối diện, cùng với chất lỏng đáng ngờ không rõ là mồ hôi hay nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt béo núc ních của anh ta.

Nếu như không ký kết khế ước, chắc chắn Mạc Tiểu Nghiêu sẽ chọn cách bỏ bạn bè để cứu bản thân, lập tức ném quả cầu trong tay ra ngoài càng xa càng tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!