Lúc Khương Yển nhận được điện thoại của trợ lý thì vừa xuống máy bay, anh định gọi cho Phương Kỳ Kỳ ngay nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại im lặng cất điện thoại đi.
Anh không quên cơn tức giận khi bị đánh thức của Mạc Tiểu Nghiêu, tuy không biết Phương Kỳ Kỳ có như vậy không nhưng nghĩ đến khả năng hai người đang ở cùng nhau, vẫn nên để sáng mai rồi nói sau.
Rời khỏi sân bay, trợ lý đã chờ sẵn bên ngoài, Khương Yển tặng anh ta một cái nhìn sâu xa rồi mới lên xe. Trợ lý bị nhìn đến mức hơi sởn gai ốc nhưng không dám hỏi nhiều, thấy sếp không có ý định nói chuyện chỉ cho rằng anh mệt mỏi, bèn lái xe thẳng về nhà cũ nhà họ Khương.
Lại thêm một kẻ may mắn nữa, Khương Yển nhắm mắt dưỡng thần ở ghế sau, những kẻ không may mắn đã chết hết rồi, có thể sống sót đều nhờ vận may không tồi.
Cả quãng đường im lặng, về đến nhà Khương Yển nhận được vô số lời hỏi han ân cần và quan tâm từ người thân. Sau khi ứng phó với người mẹ rưng rưng nước mắt và cả người cha cố gắng giấu sự quan tâm, anh nhìn sang cậu em trai vừa mới tan làm.
"… Anh, anh nhìn em làm gì?" Em trai Khương đã có thể tự mình gánh vác công ty cảnh giác hỏi: "Tự anh nói khỏi bệnh không tính đâu, ngày mai phải đi kiểm tra lại mới được. Với lại, tốt nhất anh nên nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, trước khi xác nhận thực sự khỏi hẳn thì đừng có mơ đến chuyện quay lại công ty tranh giành vị trí với em!"
Khương Yển đi tới, yêu thương xoa cái đầu được vuốt keo kỹ lưỡng của cậu em trai, thản nhiên lên tiếng trong ánh mắt kinh hãi của đối phương, giọng điệu đầy tiếc nuối: "… Đừng có tham công tiếc việc quá nhé, em sắp hói rồi đây này."
Nói xong Khương Yển bình tĩnh rụt tay về, xoay người chúc cha mẹ ngủ ngon rồi nhanh nhẹn đi lên tầng 2, trở về căn phòng vẫn luôn được giữ lại cho anh.
Chờ đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cậu em trai bị ông anh yêu quý xoa đầu mới lấy lại tinh thần, tức giận đến mức mặt đỏ phừng phừng.
"Cha! Mẹ! Hai người không quản anh ấy nữa à!!!"
Ông bà Khương mỉm cười không nói gì, trong lòng thầm thấy an ủi. Dường như họ được quay về mấy năm trước, nhìn thấy cảnh con cả bắt nạt con út, con út phải mất một lúc mới phản ứng lại được.
Em trai Khương ấm ức chạy lên lầu, hoàn toàn không để ý hành động này có gì không phù hợp với thân phận và tuổi tác hiện tại của mình. Chỉ đến khi trở về phòng ngủ đóng cửa lại, cậu ấy mới nở nụ cười chân thành.
Cha mẹ và anh trai đều bình an, thật tốt quá. Còn nhớ lúc ở trên du thuyền, cậu ấy cứ nơm nớp lo sợ người nhà sẽ gặp phải chuyện xui xẻo. Giờ thì tốt rồi, mọi người đều bình an, trở về Trái đất quả là một quyết định sáng suốt.
Một đêm yên bình trôi qua, sáng sớm hôm sau Khương Yển lập tức liên lạc với Phương Kỳ Kỳ, sau vài câu chào hỏi xã giao cuối cùng cũng nói chuyện được với Mạc Tiểu Nghiêu.
"Tiểu Nghiêu, em đang ở đâu? Tôi đến tìm em." Đây là câu đầu tiên Khương Yển nói, câu thứ hai là: "Cho tôi số điện thoại của em đi."
Mạc Tiểu Nghiêu dứt khoát đọc một dãy số: "Anh không cần đến tìm tôi đâu, hai hôm nữa tôi và Kỳ Kỳ sẽ đến thành phố A."
Khương Yển nhíu mày: "Tôi cũng đang ở thành phố A, em đến tìm tôi à?"
Mạc Tiểu Nghiêu cạn lời: "Anh nghĩ nhiều rồi, gỡ Hot search của anh xuống rồi xem tin tức khác đi, mới có hai ngày mà đã có nhiều người xuất hiện như vậy rồi. Những người cùng phe với chúng ta đều hưởng ứng lời kêu gọi đến thành phố A tập hợp. Những kẻ muốn chiếm núi làm vua cũng đã bắt đầu phân chia địa bàn, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ gặp xui xẻo thôi."
Khương Yển im lặng vài giây mới hỏi: "Ý em là em đến thành phố A vì thân phận người cải tạo gen chứ không phải vì tôi?"
Mạc Tiểu Nghiêu xoa tai, cảm giác hình như mình vừa nghe nhầm. Chứ không sao cô lại nghe ra được vẻ oán trách khi con gái giận dỗi từ trong miệng Khương Yển nhỉ?
"Cũng không hẳn… Chỉ nhân tiện mọi người cùng đến thì tụ tập một chút thôi."
Giọng Khương Yển càng ai oán: "Mọi người?"
Mạc Tiểu Nghiêu không hiểu sao lại chột dạ: "… Đúng vậy, chẳng lẽ anh không muốn gặp lại những người đồng đội đã từng sống chết có nhau?"
Khương Yển nghiến răng: "Nếu tôi nói, tôi chỉ muốn gặp mỗi mình em thì sao?"
Mạc Tiểu Nghiêu nghe vậy cũng biết đối phương đã nhìn thấu suy nghĩ của mình, cô không che giấu nữa thẳng thắn nói: "Khương Yển, tôi thấy chúng ta nên suy nghĩ lại. Bây giờ đã trở về Trái đất, có nghĩa là chúng ta đều ngầm đồng ý sẽ tiếp tục sống cuộc sống bình thường dù nghề nghiệp có đôi chút khác biệt. Nói thật, tôi vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này."
Khương Yển tức đến bật cười: "Em định ăn sạch sẽ rồi phủi tay chối bỏ trách nhiệm à?"
Mạc Tiểu Nghiêu trợn mắt: "Tôi ăn anh lúc nào chứ!!!"
Giọng Khương Yển bình tĩnh trở lại, chỉ ra sự thật bị người nào đó cố tình lờ đi: "Ở sân huấn luyện đó, em đã cưỡng hôn tôi."
Gương mặt Mạc Tiểu Nghiêu vô thức nóng lên, cô đổi điện thoại từ tay trái sang tay phải, cãi chày cãi cối: "Đó là vì thẻ Cẩm Lý mà! Không dùng thì phí lắm."
Khương Yển: "Đừng lấy lý do đó ra để bao biện, em nói thật đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!