Sau khi xác định đi hay ở thì còn có những chuyện khác cần phải giải quyết, ví dụ như linh hồn của những người Trái đất đã chết trong màn chơi, và những linh thể đã chết từ trước đó nhưng lại được kéo đến đây và có được ý thức.
Quan trọng nhất chính là thân thể của Phương Kỳ Kỳ.
Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ vậy nên cũng hỏi thẳng ra, hơn nữa cô còn đang suy tính nếu Phương Kỳ Kỳ không thể trở về, cô sẽ hỏi chúa tể Cõi Âm xem có thể tách Phương Kỳ Kỳ ra khỏi cơ thể của Vu Băng hay không, sau đó cô sẽ thay đổi quyết định chọn ở lại đây.
"Trước đó tôi đã nói với các vị rồi, tôi có thể tái tạo thân thể cho một hoặc hai người." Chúa tể Cõi Âm xòe hai tay: "Nhưng nhiều hơn thì không được, chúng tôi chỉ là hóa thân của ý chí hành tinh này, không phải thần thánh thực sự, vẫn phải tuân theo một số quy tắc nhất định."
"Vậy những người đó sẽ bị nhốt trong màn chơi mãi mãi à?" Nhạc Âm chen ngang hỏi, anh ta rất quan tâm đến vấn đề này, bởi vì người bạn thân Mẫn Tử đã chết trong màn chơi. Đến giờ anh ta vẫn không biết có trở Mẫn Tử đã thành một bức tượng sáp trong viện bảo tàng tượng sáp hay không.
Chúa tể Cõi Âm gật đầu: "Nói chính xác là vậy. Tuy nhiên sau khi đưa các vị trở về, tôi và các chị gái sẽ cùng nhau xóa bỏ ý thức của họ, như vậy ít nhất họ sẽ không phải chịu đựng đau khổ nữa."
Không có ý thức, tất nhiên cũng sẽ không còn quan tâm đến việc bản thân có trở thành cái xác không hồn hay không, tuy trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu nhưng có vẻ cũng không còn cách nào khác.
Ngay khi mọi người cho rằng chuyện này đã sắp kết thúc, chúa tể Cõi Âm lại bất chợt lên tiếng: "Tôi nghe các chị nói các vị đã tự tay diễn tấu khúc nhạc bị thất lạc kia?"
Là người diễn tấu bản nhạc đó, ban đầu Nhạc Âm hơi ngơi ngác, thấy mọi người đều nhìn mình mới phản ứng lại vội vàng gật đầu.
"Là tôi gõ, có chuyện gì à?"
Chúa tể Cõi Âm nghiêng đầu nhìn anh ta: "Cậu không lấy được thứ gì hả?"
"Ồ! Ý ông là cái này à?" Nhạc Âm bừng tỉnh, lập tức lấy thứ mình cất trong túi xách ra, không đưa cho chúa tể Cõi Âm mà đưa cho Mạc Tiểu Nghiêu theo bản năng: "Chỉ có cái này, lúc ấy mọi người đều không chú ý nên tôi cất trước, nghĩ biết đâu sau này lại có tác dụng."
Mạc Tiểu Nghiêu nhận lấy tờ giấy, sau khi xem xong thì truyền cho mọi người xem qua một lượt, cuối cùng trở về tay Nhạc Âm để anh ta đưa cho chúa tể Cõi Âm.
[Luân hồi (Khúc nhạc)
Giới thiệu: Sau khi khúc nhạc bị thất lạc được tấu lên, một chương mới sẽ mở ra.
Ghi chú: Tro về với tro, đất về với đất, cho người đã khuất an nghỉ, cho người còn sống được giải thoát.]
Chúa tể Cõi Âm gật đầu, khẽ búng vào tờ giấy ghi khúc nhạc: "Chính là nó. Bản nhạc này đã được lưu truyền từ khi chúng tôi có ý thức rồi. Từ đó về sau tên của nó là "Khúc nhạc bị thất lạc", nhưng là ai đánh rơi thì chúng tôi không biết."
Nhạc Âm lật khúc nhạc lại xem phần giải thích, mở miệng hỏi: "Vậy thứ này có tác dụng gì?"
Chúa tể Cõi Âm: "Thì tác dụng được ghi chú đó. Trước đó mọi người có chú ý không, tất cả các khúc nhạc bị thất lạc đều được xếp từ 10-1 đến 10-9, khúc này là 10-10. Vốn dĩ nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cần có người chơi diễn tấu cả bản nhạc thì mới xuất hiện. Chúng tôi đã thử rất nhiều lần, bất kể là tôi hay y, kể cả các chị gái của tôi, không ai có thể lấy được khúc cuối cùng này."
Mạc Tiểu Nghiêu: ... Vậy rốt cuộc là do Nhạc Âm may mắn hay do thân phận của họ kết hợp lại? Thôi kệ, có lợi thì cứ lấy, ăn thịt heo rồi còn phải hỏi xem nó được xẻo ra từ con heo nào à?
Nhạc Âm luôn rất hăng hái đóng góp cho cả đội, lúc này cũng không ngoại lệ, lập tức hỏi chúa tể Cõi Âm rốt cuộc nên dùng thứ này thế nào.
"Lẽ ra tôi không nên nói cho mọi người biết." Tuy diện mạo của Chúa tể Cõi Âm vẫn mơ hồ nhưng có cảm giác ông ta đang nhăn nhó: "Các vị đều thả linh hồn ra chẳng khác nào khiến chúng tôi tổn thất... Nếu dựa theo luật pháp của loài người thì hành động giúp đỡ của tôi được coi là tội phản quốc."
Mạc Tiểu Nghiêu: "... Vậy ý ông là gì? Không định nói cho chúng tôi biết?"
Chúa tể Cõi Âm xoa mi tâm, vô cùng rối rắm: "Cũng không được. Tôi đã nói rồi, chúng tôi phải hành động theo quy tắc. Nói theo cách của loài người thì anh trai tôi khiến mọi người bị cuốn vào chuyện này, mọi người đã cứu tôi và các chị tôi, giúp chúng tôi phản kháng lại y, đây được coi là một phần nhân quả. Tôi và các chị tôi nhất định phải báo đáp mọi người, nếu không quy tắc sẽ tìm đến gây phiền phức."
Nói đến đây, ông ta ngẩng đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, giọng điệu vô cùng chân thành: "Tôi ghét phiền phức do việc phá vỡ quy tắc mang đến, trải qua một lần là đủ rồi, không muốn gặp lại lần thứ hai trước khi ý thức biến mất. Vậy nên, dù việc này bất lợi cho tộc đàn của tôi, tôi vẫn sẽ giúp mọi người."
Mạc Tiểu Nghiêu nhướn mày: "Sao ông biết nhất định sẽ bất lợi?"
Chúa tể Cõi Âm ngẩn người: "Ý cô là gì?"
Mạc Tiểu Nghiêu tựa lưng vào ghế, giơ tay chỉ vào khúc nhạc trong tay Nhạc Âm: "Tro về với tro, đất về với đất, cho người đã khuất an nghỉ, cho người còn sống được giải thoát. Tôi không rõ trước đây các người giải thích thứ này thế nào, nhưng theo câu này người còn sống chưa chắc đã không bao gồm cả đồng bào của ông."
"Cũng có lý..." Chúa tể Cõi Âm lộ vẻ trầm ngâm, rồi cứ thế ăn hết chiếc bánh trôi cuối cùng trong đĩa. Sau đó ông ta vỗ tay đứng dậy, ra hiệu mọi người chuẩn bị: "Nhắm mắt lại, thả lỏng, đi theo tôi."
Một giây sau khi tất cả mọi người nhắm mắt, chúa tể Cõi Âm đã đưa họ đến một không gian giống như vũ trụ, dưới chân là khoảng không vô định, ngay bên cạnh là cả trời sao lấp lánh có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!