Mặt Chu Tuấn nhăn nhó như cái bánh bao, suy nghĩ vài phút, dưới áp lực đến từ sự chuyển động không ngừng của kim đồng hồ trên bầu trời, anh ta đành phải thỏa hiệp.
[Khế Ước Nguyền Rủa
Sống trên đời, khó tránh khỏi những lúc phải giao dịch, lúc đó, việc lập một bản khế ước sẽ khiến người ta yên tâm hơn. Bởi khế ước luôn công bằng mà, đúng không? Ha ha ha...
Năng lực 1: Khế ước nguyền rủa
Sau khi đề xuất yêu cầu, hệ thống sẽ tự động tạo ra một bản khế ước, người sử dụng năng lực phải trả giá tương ứng với mục tiêu của khế ước, không thể tự mình lựa chọn. Khế ước có hiệu lực trong hai tiếng, mỗi hai mươi bốn tiếng có thể tạo ra một bản khế ước mới, thời gian này sẽ được rút ngắn khi năng lực thăng cấp.
Cách thức kích hoạt là phải chạm vào cơ thể của đối tượng bị ràng buộc bởi khế ước (bỏ qua quần áo), nếu không xem như thất bại, khế ước bị hủy bỏ. Sau khi chạm thành công, hai bên thiết lập quan hệ khế ước, đối tượng bị ràng buộc bởi khế ước bắt buộc phải hoàn thành mục tiêu của khế ước, nếu không sẽ phải trả giá bằng mạng sống.
Sau khi hoàn thành mục tiêu của khế ước, người sử dụng năng lực phải trả thù lao tương ứng, khế ước được hủy bỏ. Trong thời gian khế ước có hiệu lực, đối tượng bị ràng buộc bởi khế ước không được phép làm hại người sử dụng năng lực dưới bất kỳ hình thức nào.]
Quả nhiên, kỹ năng của tên này cũng thuộc dạng nhiều năng lực, Mạc Tiểu Nghiêu liếc nhìn phần mô tả kỹ năng mà Chu Tuấn hiển thị cho xem, khôn ngoan không hỏi thêm về năng lực 2, bởi dù có hay không thì anh ta cũng sẽ không nói.
Ấy thế mà chính Chu Tuấn lại giải thích về "năng lực 1" này: "Tôi chưa từng thấy kỹ năng của người khác như thế nào, nhưng tôi đoán, khả năng cao là sau này tôi sẽ tiến hóa thêm năng lực 2. Cô em, tôi cho cô xem rồi đấy, cô phải giữ bí mật cho tôi đấy nhé."
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu: "Hợp tác vui vẻ…" Cái đầu anh!
Đều là những người cùng kiếm sống trên du thuyền, sau khi xác nhận Chu Tuấn không có ý định giở trò đồi bại với mình, cơn giận của Mạc Tiểu Nghiêu cũng dần dịu xuống, không còn tỏ thái độ khó chịu với anh ta nữa.
"Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ." Chu Tuấn cười nịnh nọt xoa tay, sau khi thu hồi triển lãm kỹ năng, anh ta thở phào nhẹ nhõm, xem ra chức năng này cũng có ích lắm, thật tiện lợi.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trước trò chơi mà Chu Tuấn muốn chơi. Đó là một khu vực được bao quanh bởi hàng rào gỗ, bên ngoài có một gian chòi nhỏ màu xanh trắng làm quầy bán vé, lối vào bị chặn bởi một sợi xích sắt màu vàng thường thấy trong công viên giải trí, NPC đứng bên cạnh kiểm soát số lượng du khách đi vào.
Bên hông gian hàng bán vé dán một tấm áp phích lớn về trò chơi "Bể cá quỷ". Những NPC bóng đen trong áp phích đều đang hoạt động, giống hệt những bức ảnh trên "Nhật báo Tiên Tri".
Một NPC bóng đen run rẩy ngồi trên một tấm ván hẹp bắc ngang qua bể cá, không có tay vịn, hoàn toàn dựa vào khả năng giữ thăng bằng của bản thân. Một NPC bóng đen khác đứng ở vạch kẻ trước bể cá, tay cầm một quả bóng, nhắm vào ba bia bắn bên thành bể, dùng sức ném.
Ba quả bóng đánh trúng ba mục tiêu, tấm ván bất ngờ gãy làm đôi, NPC bóng đen lúc nãy lập tức rơi xuống bể cá.
Qua lớp kính có thể thấy vài con cá nhỏ xinh xắn đang bơi lội trong bể cá, bề ngoài trông khá giống cá nhiệt đới, ban đầu cứ tưởng là để trang trí, nhưng khi NPC rơi xuống, những con cá nhỏ lập tức lộ nguyên hình, chúng há to miệng dùng hàm răng sắc nhọn cắn xé NPC.
NPC đau đớn vùng vẫy trong bể cá, trong khi những NPC đứng vây quanh hóng hớt lại hò reo, vỗ tay thích thú. Đợi đến khi những con cá nhỏ ăn no, chúng trồi lên mặt nước nhả ra từng khúc xương, tấm áp phích tạm thời tối đen, nhưng chỉ vài giây sau đó, một vòng tuần hoàn mới lại bắt đầu.
Mạc Tiểu Nghiêu chăm chú nhìn tấm áp phích hồi lâu, càng nhìn càng thấy các NPC bóng đen diễn quá chân thật, có hơi giống người thật.
Để tránh bản thân suy nghĩ lung tung, Mạc Tiểu Nghiêu tự mình đi đến bên hàng rào nhìn vào trong, muốn xem khung cảnh thực tế có giống trong áp phích hay không.
Lẽ ra nhìn từ bên ngoài hàng rào có thể thấy được các thiết bị của trò chơi bên trong, nhưng Mạc Tiểu Nghiêu đứng bên cạnh ngó hồi lâu mà vẫn không nhìn ra được gì, chỉ loáng thoáng cảm nhận được bên trong có người đang chơi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng la hét, tiếng người rơi xuống nước và cả tiếng cười khoái trá khi thấy người khác gặp nạn.
"Vô ích thôi." Chu Tuấn đứng bên cạnh Mạc Tiểu Nghiêu, thỉnh thoảng lại ngước nhìn đồng hồ trên cao: "Tôi thử rồi, tất cả các trò chơi đều như nhau cả, nhìn từ bên ngoài không thấy gì hết."
"Tôi không hiểu." Mạc Tiểu Nghiêu không quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong: "Nếu anh sợ trò chơi này, tại sao không tránh?"
"Tôi cũng muốn lắm chứ, cô em." Khuôn mặt Chu Tuấn nhăn nhó như sắp khóc: "Nhưng tôi lại rút phải phiếu xếp hàng."
Nghe thấy một cụm từ mới, Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu nhìn Chu Tuấn, hy vọng anh ta có thể chủ động giải thích rõ ràng, đừng để cô phải tốn công hỏi.
Chu Tuấn hiểu ý Mạc Tiểu Nghiêu, dù sao chuyện này cũng không phải là bí mật gì, chi bằng chia sẻ thông tin, sau này mọi người còn cùng nhau sinh tồn trên du thuyền, nhiều bạn bè vẫn tốt hơn nhiều kẻ thù.
"Phiếu xếp hàng được phát ngẫu nhiên, mỗi lần tham gia các trò chơi nhỏ có thể nhận được đồng token đều có xác suất nhận được phiếu xếp hàng. Sau khi nhận được phiếu này coi như đã bị ràng buộc, không thể chuyển nhượng hay vứt bỏ, phải dựa theo thời gian ghi trên đó đến tham gia trò chơi được chỉ định, nếu không sẽ bị trừng phạt."
Nói đến đây, Chu Tuấn lấy ra một tấm thẻ giấy cứng màu bạc rộng chừng hai ngón tay, đưa cho Mạc Tiểu Nghiêu xem.
[Phiếu xếp hàng
Tên trò chơi: Bể cá quỷ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!