Chương 14: Rạp xiếc của ngài A 1

Sau khi Mạc Tiểu Nghiêu thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, cô biết mình thất bại. Cô vốn định thử xem có thể tận mắt chứng kiến cách thức đăng nhập vào màn chơi hay không, kết quả vẫn như cũ, chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.

Thôi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát.

Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh bỏ suy nghĩ đó qua một bên, đảo mắt quan sát tình hình xung quanh, phát hiện bản thân đang đứng bên ngoài một khu rừng tối đen như mực, bên trong có những bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện, tạm thời vẫn chưa nhìn rõ là gì.

Phía trên không có gì che chắn, có thể nhìn rõ bầu trời cũng là một màu u ám, không có lấy một ngôi sao hay ánh trăng, cảm giác mây đen vĩnh viễn bao phủ, mang đến sự ngột ngạt khó tả.

Bước lên trước hai bước, Mạc Tiểu Nghiêu va phải một bức tường vô hình. Lúc này cô mới phát hiện dưới chân có một vòng sáng màu đen xuất hiện từ lâu, chỉ vì màu sắc của bầu trời và cảnh vật xung quanh nên khó mà phát hiện.

Kết hợp với tình hình thực tế hiện tại, Mạc Tiểu Nghiêu đoán vòng sáng này giống như vạch xuất phát trong đường đua sương mù, tượng trưng cho màn chơi vẫn chưa bắt đầu.

Ngoài thứ đó ra, xung quanh cô không có một ai, hệ thống cũng không vì cô và Khương Yển có giao ước hợp tác mà xếp họ vào chung một chỗ.

"Nếu không phải vì bản đồ của rạp xiếc này quá rộng lớn thì chắc chắn là do vận may của mình quá kém." Mạc Tiểu Nghiêu lẩm bẩm, kiểm tra trang bị trên người, phát hiện những thứ nên mang vào đều đã mang đủ, những thứ không nên mang vào thì một món cũng không có.

Cái gọi là nên mang vào, chính là những đồ vật do hệ thống cung cấp đặt trong túi vải bốn ngăn. Còn không nên mang vào là những thứ cô không muốn từ bỏ, bèn thử treo lên người làm đồ trang sức.

Ví dụ như kéo nhỏ, nhíp nhỏ, kìm nhỏ...

Ngay khi Mạc Tiểu Nghiêu định nhìn quanh một lần nữa, một giọng nói the thé có phần láu lỉnh vang lên bên tai.

"Xin chào mọi người, tôi là ngài A, hoan nghênh các bạn đến với rạp xiếc của tôi. Thời gian hoạt động của rạp xiếc là từ bảy giờ sáng đến mười giờ tối, mong mọi người tuân thủ thời gian vui chơi.

Tôi đã chuẩn bị cho mỗi vị khách một cuốn sổ tay có thể thu thập huy hiệu vượt ải, chỉ cần thu thập ít nhất ba huy hiệu là có thể xem buổi biểu diễn âm nhạc đặc sắc vào đêm bế mạc.

Tất nhiên, bạn còn phải có 50 đồng token nữa. Thôi được rồi, tôi biết mọi người đều đang rất nóng lòng, vậy thì, chúc các bạn chơi vui vẻ!"

Khi giọng nói vừa dứt, vòng sáng màu đen dưới chân Mạc Tiểu Nghiêu cũng theo đó biến mất. Trên bầu trời xuất hiện một vòng tròn trắng nhợt với những con số từ 1 đến 12, kết hợp cùng ba cây kim đồng hồ có biểu tượng đầu lâu, tạo thành một chiếc đồng hồ lơ lửng giữa không trung.

07:00:01

Ba quả pháo hoa với phần đuôi sáng lấp lánh bay vút lên bầu trời u ám, nổ tung thành những đóa hoa rực rỡ. Những trò chơi vốn đang bị bóng tối bao phủ trông méo mó đến đáng sợ bỗng chốc được thắp sáng đèn, như thể có người đã bật công tắc chúng.

Tiếng ồn ào cũng vậy, một giây trước còn tĩnh lặng, một giây sau đã trở nên náo nhiệt vô cùng. Tiếng rao hàng của những người bán hàng rong, tiếng nô đùa của trẻ nhỏ, hòa quyện cùng mùi thơm ngậy của bỏng ngô mới ra lò truyền tới từ nơi ánh đèn rực rỡ cách đó không xa.

Thỉnh thoảng lại có một vài quả bóng bay đủ màu sắc vô ý tuột ra khỏi tay những đứa trẻ, bay lơ lửng lên không trung. Khi đi qua chiếc đồng hồ trắng bệch kia, chúng bị kim đồng hồ đầu lâu chọc trúng, nổ "bùm" một tiếng.

Lúc này Mạc Tiểu Nghiêu mới phát hiện, vị trí xuất hiện của cô hình như là trên một sườn núi tương đối cao. Trò chơi gần cô nhất cũng cách đó khoảng trăm mét, ở phía dưới sườn núi.

Vậy thì, có nên đi tìm Khương Yển trước không?

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu đã bị cô gạt bỏ. Trong tình huống không có thiết bị liên lạc, không có địa điểm hẹn trước, muốn tìm một người trên bản đồ xa lạ chẳng khác gì mò kim đáy bể.

Tìm được đồng đội rồi hợp tác vượt ải gì đó vừa không thực tế vừa không hiệu quả, chi bằng mỗi người tự lo cho mình trước, nhỡ đâu may mắn gặp được nhau thì hợp tác cũng không muộn.

Lúc này khu rừng phía sau cũng không còn âm u đáng sợ nữa, một con đường mòn uốn lượn dẫn vào sâu trong rừng. Dưới ánh sáng màu cam của đèn đường, Mạc Tiểu Nghiêu loáng thoáng nhìn thấy hình như cuối đường có một chiếc lều nhỏ, còn lại thì không nhìn rõ.

Ở lối vào khu rừng, không biết từ lúc nào đã có thêm một tấm biển chỉ dẫn bằng gỗ, đây là kiểu dáng thường thấy nhất, trên đó viết:

[Đường đến túp lều bói toán của phù thủy]

Một suy nghĩ lướt qua trong đầu Mạc Tiểu Nghiêu, một tấm bản đồ dài khoảng bốn mươi xen

-ti

-mét, rộng hai lăm xen

-ti

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!