Mạc Tiểu Nghiêu cầm lấy tờ "Gametoday", tờ giấy màu cỡ A3, được chia làm ba phần bằng nhau bởi hai đường kẻ mờ.
Trên mỗi phần đều có một bức tranh minh họa cảnh vật được vẽ rất tinh xảo, phía dưới là cấp sao, dưới cấp sao là số lượng người chơi tối đa và tối thiểu của màn chơi, tiếp theo là phần giới thiệu ngắn gọn khoảng mười lăm chữ.
Mặt trước ba màn, mặt sau ba màn, tổng cộng có sáu màn chơi. Mặt trước từ trái sang phải lần lượt là bệnh viện, trường học, rạp xiếc, mặt sau là bàn cờ, bảo tàng tượng sáp và lâu đài cổ.
Tranh vẽ rất tinh xảo và tỉ mỉ, song càng như vậy càng khiến người ta cảm thấy lo lắng, nhìn chằm chằm càng lâu sẽ có cảm giác như bản thân bị hút vào trong.
Mạc Tiểu Nghiêu bĩu môi, dời mắt nhìn về phía cấp sao biểu thị độ khó bên dưới, tất cả đều là một sao. Chưa kịp nghĩ xem điều đó có nghĩa là gì thì chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đột ngột vang lên, tiếng chuông chói tai đơn điệu.
Nhấc điện thoại, Mạc Tiểu Nghiêu khẽ "alo", có lẽ đây là tình huống duy nhất cô chủ động nói chuyện với người lạ.
"Là tôi, Khương Yển." Giọng đàn ông trầm ổn từ đầu dây bên kia vang lên: "Rảnh không? Tôi muốn bàn với cô một chút về màn chơi."
"Ồ." Mạc Tiểu Nghiêu đáp.
Khương Yển im lặng, có lẽ là nhớ đến tính cách của người đồng đội mới, anh thử hỏi: "Nếu tiện, tôi qua chỗ cô nhé?"
"Được." Mạc Tiểu Nghiêu đồng ý xong lập tức cúp máy. Đã quyết định gặp mặt rồi thì không cần thiết phải lãng phí thời gian trên điện thoại nữa, đúng không?
Khương Yển cầm điện thoại, nghe tiếng "tút tút" mà thấy hơi không quen. Đã nhiều năm rồi anh chưa gặp phải tình huống bị cúp máy giữa chừng như này, cảm giác đó như chuyện từ kiếp trước.
Mà nghĩ lại, Trái đất đã nổ tung, anh đến một nơi kỳ lạ như này cũng coi như có một cuộc sống mới. Vậy những chuyện trước kia đúng là chuyện kiếp trước thật.
Khương Yển cầm tờ "Gametoday" ra khỏi phòng đi men theo hành lang, rất nhanh đã đến cửa phòng Mạc Tiểu Nghiêu, anh gõ ba tiếng rồi kiên nhẫn đợi vài giây, cửa mở.
Mạc Tiểu Nghiêu đứng ở cửa, vẻ mặt cảnh giác, dù đã nhìn qua khe cửa nhưng vẫn không yên tâm, mãi đến khi Khương Yển vào phòng đóng cửa lại, cô mới thả lỏng hơn một chút.
"Ngồi đi." Nói thì nói vậy, nhưng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn chỉ vào ghế sofa, hy vọng đối phương biết điều ngồi đúng chỗ.
Khương Yển luôn là một vị khách rất tinh tế, anh ngồi xuống mép ghế sofa, không hề di chuyển vào giữa. Sau đó cũng không nói chuyện phiếm, dù sao đồ ăn thức uống đều không được phép mang ra khỏi nhà ăn, có muốn uống trà cũng không được.
"Tôi nhất định phải vào màn chơi, cô tính sao?" Khương Yển hỏi, đặt tờ "Gametoday" lên bàn trà.
Mạc Tiểu Nghiêu kéo ghế ngồi đối diện, cúi đầu nhìn tờ "Gametoday" trước mặt, thản nhiên nói: "Tôi cũng vào. Điểm tích lũy là một chuyện, thực lực lại là chuyện khác, tôi không tin tận thế rồi mà vẫn có thể sống lay lắt mãi được."
Khương Yển gật đầu, không bất ngờ trước câu trả lời của Mạc Tiểu Nghiêu: "Kẻ ngốc chỉ chiếm một phần ba trên tàu, một phần ba khác có lẽ sẽ chọn cách quan sát. Lần này chúng ta may mắn, chỉ có một phần ba đối thủ cạnh tranh, độ khó của các màn chơi đều như nhau nên không cần vội vàng lựa chọn."
Ý anh là, khi mọi người đều nhắm vào một màn chơi, ai giành được suất đăng ký trước còn phải xem tốc độ tay và sự may mắn.
Mạc Tiểu Nghiêu hiểu ý, song cô không tỏ thái độ gì: "Vượt qua lần này đã rồi tính, anh chọn màn chơi nào?"
"Thông tin quá ít, không phân tích được gì." Khương Yển lắc đầu, ngón tay thon dài lướt trên tờ "Gametoday": "Không phải họ đã nói rồi sao? Lần đầu tiên "Gametoday" xuất hiện, họ bảo mọi người đừng vội điền, đợi đến bảy giờ họp rồi bàn bạc, hay là chúng ta cũng chờ xem?"
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn ra ý "giả nai" của Khương Yển, suy nghĩ một chút cũng không phản đối: "Tôi hiểu ý anh. Trên cơ sở không làm tổn hại đến lợi ích của bản thân, giả vờ phục tùng, giảm thiểu khả năng bị chú ý và gây phiền phức."
Khương Yển rất hài lòng với Mạc Tiểu Nghiêu, nếu không phải hai người chỉ mới quen biết chưa hiểu rõ về nhau, có thể sẽ ký một hợp đồng ràng buộc chặt chẽ hơn.
"Vậy quyết định như thế đi." Bàn bạc xong, Khương Yển không nán lại lâu, cầm tờ "Gametoday" đứng dậy: "Lúc đó cứ chọn đại một cái trong số đó là được."
Mạc Tiểu Nghiêu cũng đứng dậy tiễn khách, khi đến cửa cô hỏi: "Nhạc Âm thì sao? Còn hỏi anh ta không?"
Khương Yển nghiêng người tựa vào khung cửa: "Không phải anh ta đi theo Lưu Mẫn rồi à? Gia nhập phe cánh của chị Hoa gì đó, chúng ta không cần bận tâm nữa."
Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ ngợi thấy cũng đúng, không nói gì thêm.
Tiễn Khương Yển xong, Mạc Tiểu Nghiêu đóng cửa, đứng ngẩn người một lúc, sau đó tiếp tục bài tập thể lực của mình.
Bảy giờ tối, Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển cùng đến nhà hát, lần này bọn họ chọn lối vào ở tầng 5 rồi tìm một góc khuất, lạnh lùng quan sát đám đông ồn ào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!