Sáu giờ năm lăm phút, Mạc Tiểu Nghiêu ăn tối xong đã có mặt đúng giờ tại nhà hát nhỏ. Nhìn từ cửa vào, những chỗ ngồi ở hàng này đã gần như kín chỗ. Thỉnh thoảng ở giữa một hàng nào đó sẽ có một chỗ trống, nhưng cô không cách nào biết được đó là chỗ trống thật hay là người bên cạnh đã giữ chỗ cho người quen.
Đang lúc cô do dự không biết có nên lên hàng trên xem thử hay không thì từ phía trước truyền đến tiếng chào hỏi quen thuộc. Mạc Tiểu Nghiêu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy Nhạc Âm đang vẫy tay ra hiệu gọi cô lại đó.
Thôi được rồi, có chỗ ngồi là được.
Mạc Tiểu Nghiêu bước nhanh về phía Nhạc Âm, đồng thời quan sát mọi người trong nhà hát. Hầu hết đều là người tóc đen da vàng giống như cô, thỉnh thoảng lại nghe thấy vài câu giọng địa phương nhưng ít ra cũng là loại cô có thể hiểu được, không phải tiếng nước ngoài.
Nhạc Âm ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bên trái anh là Khương Yển cũng đã đến rồi, bên phải là một người đàn ông mà Mạc Tiểu Nghiêu không quen biết.
"Em gái Tiểu Nghiêu, đây là bạn tôi Lưu Mẫn, trước đây chúng tôi cùng một ban nhạc. Lưu Mẫn, đây là Mạc Tiểu Nghiêu, là bạn đồng hành cùng vào sinh ra tử với tôi."
Thấy Lưu Mẫn đứng dậy định bắt tay mình, Mạc Tiểu Nghiêu lùi lại nửa bước, gật đầu với Lưu Mẫn rồi bước một bước dài sang bên cạnh Khương Yển, ngồi xuống.
Lưu Mẫn thoáng xấu hổ, nét mặt không được vui cho lắm, Nhạc Âm vội vàng giảng hòa: "Mẫn Tử, đừng để ý, em gái Tiểu Nghiêu rất tốt, chỉ là hơi nhút nhát thôi."
Mạc Tiểu Nghiêu không muốn làm khó Nhạc Âm, bèn khom người mỉm cười với Lưu Mẫn đang nhìn mình, sau đó mới dựa lưng vào ghế ngồi, chờ cái gọi là buổi gặp mặt người mới bắt đầu.
Bên kia Nhạc Âm đã bắt chuyện với Lưu Mẫn, người ngồi bên cạnh Mạc Tiểu Nghiêu dường như cũng có bạn bè, không có ý định muốn làm quen với cô.
Còn Khương Yển thì đang nhắm mắt nghỉ ngơi, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm, vẫn là ai làm việc nấy cho xong, nói chuyện phiếm gì đó phiền chết đi được.
Bảy giờ đến rất nhanh, Tô Vạn Phúc bước lên sân khấu nhà hát dưới sự chứng kiến của mọi người, ông ta gõ gõ mic, làm một việc mà bất kỳ lãnh đạo của trường học nào cũng phải làm khi lên sân khấu
- thử mic.
"Alo, alo alo..."
Âm thanh của mic trong nhà hát rất tốt, cộng thêm hai màn hình lớn ở hai bên sân khấu chính, cho dù ngồi ở hàng ghế cuối cùng cũng sẽ không bị ảnh hưởng đến việc nghe nhìn.
Không có bài phát biểu dài dòng, Tô Vạn Phúc đi thẳng vào chủ đề: "Các vị, hôm nay gia đình lớn chúng ta lại chào đón thêm những người anh em mới. Trước khi nhận nhiệm vụ ngày mai, chúng ta hãy dành một tràng pháo tay nồng nhiệt để chào mừng họ gia nhập."
Những tràng pháo tay lác đác vang lên trong vài giây, coi như là nể mặt Tô Vạn Phúc. Ông ta cũng không để tâm, vẫn cười tủm tỉm chỉ tay về phía Mạc Tiểu Nghiêu và mọi người: "Mời các vị đứng lên chào mọi người một cái nào."
Lưu Mẫn không phải người mới, Nhạc Âm đành phải đứng dậy trước, quay người lại xua tay chào mọi người. Tiếp theo là Khương Yển miễn cưỡng đứng dậy, quay đầu nhìn một vòng rồi ngồi xuống.
Mạc Tiểu Nghiêu cũng làm theo, đứng dậy quay đầu nhìn lướt qua. Cô không có hứng thú làm quen với người khác, tin chắc rằng người khác cũng không có hứng thú làm quen với cô.
Vài người phía sau cũng vậy, đều lần lượt đứng dậy quay đầu lại. Người nào nhiệt tình hơn một chút thì sẽ vẫy tay như Nhạc Âm, còn lại phần lớn đều giống như Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu, chỉ quay đầu coi như chào hỏi.
Mạc Tiểu Nghiêu đếm thử, tính cả ba người bọn họ thì đợt người mới này có tổng cộng hai tư người. Trong đó có năm nữ, mười chín nam, không có trẻ em nhưng lại có một ông lão khoảng sáu mươi tuổi. Ngoài ra còn có bốn, năm người gì đó trông quen quen, hình như là cùng đi ra từ một màn chơi với cô.
Khương Yển cũng chú ý đến ông lão kia, không nhịn được liếc nhìn lão thêm vài lần. Nếu như họ cũng giống như anh, đều là vượt qua màn chơi mà lên thuyền, vậy ông lão này tuyệt đối không thể xem thường
- điểm yếu về thể lực sẽ được bù đắp bằng trí tuệ.
Cái gọi là buổi gặp mặt người mới coi như đã kết thúc một nửa sau khi giới thiệu người mới xong. Tô Vạn Phúc lại nói thêm vài điều mà bất cứ ai đọc kỹ cuốn sổ tay đều đã rõ. Sau đó ông ta chuyển sang vấn đề mà tất cả mọi người đều quan tâm, đó là phân công nhiệm vụ ngày mai.
Nhiệm vụ kiếm đồng vàng hàng ngày do hệ thống phân phối sẽ được niêm yết công khai tại quầy thông tin vào lúc bảy giờ tối mỗi ngày. Bất cứ ai cũng có thể dùng thẻ thuyền của mình để nhận, được tự do lựa chọn.
Trên cuốn sổ tay có ghi như vậy, song lúc này Mạc Tiểu Nghiêu mới hiểu, dựa vào bản thân thì không thể nhận nhiệm vụ được. Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, câu này quả không sai. Những người trên con thuyền này đã tự chia thành các phe phái lớn nhỏ, còn Tô Vạn Phúc chính là người phát ngôn do họ cùng bầu chọn ra.
Ông ta sẽ tập trung mọi người lại, sai một tên đàn em lấy danh sách tất cả các nhiệm vụ từ quầy thông tin rồi chiếu lên màn hình lớn, để cho mọi người trong các phe phái tự nghiên cứu, cuối cùng dựa theo thứ tự xếp hạng mà lần lượt đến quầy thông tin nhận nhiệm vụ.
Còn về việc xếp hạng như thế nào thì tất nhiên là dựa vào thực lực rồi.
Ngoài những phe phái này ra, cũng có những người chơi thích hành động một mình, song phần lớn đều là những kẻ bị bỏ lại, phe phái nào cũng chê, rất ít trường hợp người chơi đơn độc có thể tự xây dựng một phe phái dựa vào thực lực của mình.
Theo như lời Tô Vạn Phúc vừa nói, những người mới không phải trả tiền phòng ba ngày đầu nên không cần vội nhận nhiệm vụ, họ có thể đến chỗ ông ta xin bản danh sách các phe phái, chọn một phe thích hợp để gia nhập. Đương nhiên, nếu tự tin vào thực lực bản thân cũng có thể chọn cách đơn độc, song khi gặp rắc rối sẽ không có ai giúp đỡ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!