Mạc Tiểu Nghiêu chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình có khả năng dừng lại ở tuổi hai mươi tư.
Người già thường nói năm tuổi là năm hạn, suốt cả năm làm gì cũng không suôn sẻ. Vốn dĩ Mạc Tiểu Nghiêu không tin mấy, xong vào khoảnh khắc trước khi ý thức tan biến, cô đã tin rồi.
Chẳng biết năm nay có phải là năm tuổi của Trái đất không nhỉ?
Ba phút trước, khoảnh khắc Mặt trời vừa lặn xuống, cuối cùng Trái đất cũng chán ghét lũ ký sinh chỉ biết vòi vĩnh mà không biết báo đáp trên người mình, thế là nó đã chọn cách tự nổ tung để được giải thoát.
Lúc ấy Mạc Tiểu Nghiêu vừa mới tan làm, cô đang sải bước trên đôi cao gót thì chợt cảm thấy mặt đất rung chuyển dữ dội. Cô ngồi xổm xuống để giữ thăng bằng theo bản năng, ngay sau đó, những viên gạch lát vỉa hè bắt đầu nứt ra theo hình dạng ban đầu của chúng.
Tiếng la hét thất thanh của mọi người vang lên không ngớt, những tiếng khóc lóc chói tai như muốn đâm thủng màng nhĩ Mạc Tiểu Nghiêu. Lúc này hai chân cô đang giẫm lên trên hai viên gạch hình lục giác khác màu. Cúi đầu nhìn xuống, lớp đất màu nâu xám đã bị một thế lực vô hình nào đó lật tung, lộ ra thế giới ngầm sâu thăm thẳm.
Trong một khoảnh khắc, Mạc Tiểu Nghiêu còn tưởng mình đã nhìn thấy dung nham trong lòng đất.
Những tiếng la hét bên tai dần lắng xuống, tiếng còi xe inh ỏi cũng im bặt. Chính bản thân Mạc Tiểu Nghiêu cũng thấy kỳ lạ, tại sao khi chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy xảy ra, cô vẫn có thể bình tĩnh đến thế?
Thậm chí cô còn có tâm trạng nhìn tầng khí quyển bị xé toạc, ngắm vũ trụ chân thật không qua bộ lọc, quan sát lớp vỏ Trái đất dưới chân mình nứt ra thành từng mảng…
Ơ?
Mạc Tiểu Nghiêu sực tỉnh, thì ra cơ thể cô đã bị xé toạc mất rồi, thế nhưng sao lại không cảm thấy đau đớn chút nào vậy? Chẳng lẽ đây là lòng nhân từ cuối cùng mà mẹ Trái đất dành cho cô?
Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ mãi không ra, cô cảm giác linh hồn mình như đã thoát khỏi thể xác, rồi bị bầu khí quyển đang rách toạc kia hút lấy, càng bay càng cao, tầm nhìn cũng theo đó mà rộng mở hơn.
Cô thấy mặt đất vững chắc dưới chân đang vỡ vụn, thấy những tòa nhà cao chọc trời tượng trưng cho nền văn minh nhân loại bị sụp đổ, thấy những sinh vật vẫn luôn tự cho mình là đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn giờ đây hoặc rơi xuống hoặc bị xé nát… Hầu hết trên mặt họ đều là vẻ hoảng sợ, bàng hoàng và trống rỗng.
Mạc Tiểu Nghiêu cảm giác đầu óc mình ngày càng chậm chạp, rất khó để tập trung vào một cảm xúc nào đó. Cô giống như người ngoài hành tinh đứng ngoài cuộc, thờ ơ nhìn ngôi nhà của mình đang dần dần tiến đến diệt vong.
Dù sao cũng phải chết, chết như vậy cũng tốt, mọi người có thể làm bạn đồng hành với nhau trên con đường này.
Một suy nghĩ kỳ quái bất chợt nảy ra trong đầu Mạc Tiểu Nghiêu, cứ quanh quẩn mãi không chịu đi. Giống như bản năng mách bảo, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn tìm xem có ai cũng đang ở trong trạng thái giống mình hay không.
Rồi cô thấy một mảnh vỡ như thủy tinh bảy màu đang lơ lửng trước mắt.
Mảnh vỡ lớn bằng bàn tay, có hình dạng dài và méo mó, giống hệt mảnh vỡ rơi ra từ một tấm gương bị bể, chỉ khác là nó đang phát sáng rực rỡ vô cùng bắt mắt.
Hệt như sâu rượu ngửi thấy mùi thơm nồng của rượu ngon, hoặc người chết đuối vớ được cọc, Mạc Tiểu Nghiêu vô thức giơ tay tóm lấy mảnh vỡ đang trôi nổi trước mặt.
Giây tiếp theo, cô thấy mình đang đứng trên một con đường bằng phẳng bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc. Cơ thể đã trở về vị trí cũ, lý trí cũng quay lại, Mạc Tiểu Nghiêu lại trở thành Mạc Tiểu Nghiêu can đảm dám đối đầu với tất cả.
Cô hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh. Khi cúi đầu nhìn xuống, lấy vị trí cô đang đứng làm trung tâm, cách tầm ba bước chân là một vòng tròn được tạo thành bởi quầng sáng màu đen, nó đang bao quanh cô.
Mạc Tiểu Nghiêu thử nhúc nhích, trong vòng tròn không có gì cản trở, song cô không thể nào bước ra khỏi vòng tròn đen chỉ cao hơn mu bàn chân này.
Điều này khiến Mạc Tiểu Nghiêu hơi bồn chồn, cô đổi hướng rồi thử lại mấy lần nhưng vẫn không có kết quả. Cuối cùng, cô đành bất lực thừa nhận rằng mình không thể thoát khỏi vòng tròn.
Được rồi, đã đến thì đành chấp nhận thôi, mình cũng không thể bị nhốt trong cái vòng tròn này cả đời. Nghĩ đến đây, Mạc Tiểu Nghiêu bắt đầu quan sát xung quanh.
Mặt đất có màu cam nhạt, nhìn rất bằng phẳng và chắc chắn. Trên mặt đất có bảy đường thẳng màu trắng kéo dài từ gần đến xa, chia con đường thành tám phần dài hẹp bằng nhau, trông giống như đường đua xe.
Cách Mạc Tiểu Nghiêu khoảng hai mươi mét về bên phải có một đường kẻ màu trắng nằm ngang, đầu mỗi đoạn đường hẹp dài đều được đánh số từ 1 đến 8 bằng chữ số Ả Rập, đánh từ trái sang phải.
Chắc là đường đua.
Mạc Tiểu Nghiêu đoán vậy, cô nhìn sang bên trái phát hiện có rất nhiều người cũng đang đứng quan sát xung quanh. Dưới chân họ cũng giống như cô, đều có một vòng tròn màu đen phát sáng, hạn chế phạm vi hoạt động.
Trong số những người kia, có người đi một mình như cô, cũng có người đi theo nhóm hai ba người, thậm chí có một nhóm tám người chen chúc trong một vòng tròn. Có điều vòng tròn đó không hề mở rộng, họ chỉ có thể lúng túng dán sát vào nhau. Có hai người trông khá nhút nhát, không dám chạm vào người khác cũng chẳng thể thu tay về, đành phải giơ hai tay lên giữa không trung.
Trông cảnh tượng này buồn cười thật nhưng Mạc Tiểu Nghiêu chẳng còn tâm trạng nào để cười. Trước khi những người đó chú ý đến mình, cô vội vàng quay đầu sang chỗ khác. Ở đây có quá nhiều thứ đáng để quan sát, cô không muốn lãng phí thời gian để nhìn những sinh vật mà mình đã quá quen thuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!