Nghiêm Khuynh ở lại ăn một bữa cơm, Vưu Khả Ý đặc biệt có lòng. Cô có ý biểu diễn một ít kỹ năng trù nghệ mới get của mình trong bốn năm rưỡi này với anh, cho nên trịnh trọng lôi kéo anh muốn đi siêu thị bên ngoài tiểu khu mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới.
Cô cầm một cây củ cải trắng lên:
"Cải trắng xào giấm như thế nào?"
Nghiêm Khuynh gật đầu: Được.
Cô đưa cải trắng cho Nghiêm Khuynh, Nghiêm Khuynh rất hiểu chuyện nhận lấy bỏ vào trong giỏ xách.
Sau đó cô lại chọn trúng bông cải xanh, nghiêng đầu hỏi anh:
"Bông cải xanh thì sao?"
Nghiêm Khuynh lại gật đầu: Được.
Sau đó thò tay lấy bông cải xanh bỏ vào trong giỏ xách.
Kế tiếp là đùi gà kho tàu, sườn khoai tây, cá chần nước sôi đến các món ăn phức tạp, Vưu Khả Ý vẫn vắt hết óc tự hỏi món ăn mà mình làm giỏi hơn nữa lại có thể biểu diễn tài nấu nướng, mà Nghiêm Khuynh lại vẫn biết lắng nghe rồi gật đầu nói.
"Nấu một ít canh ngân nhĩ đường phèn?"
Được.
"Em làm chút cải trắng cay cho anh nữa!"
Được.
...
Sau khi đi bộ một vòng ở khu nguyên liệu nấu ăn, Vưu Khả Ý vừa quay đầu lại, nhìn thấy trong giỏ xách mà Nghiêm Khuynh xách cơ bản đã bị nhồi đầy, lập tức có chút .
Cô hỏi:
"Sao anh không nhắc nhở em một câu mua quá nhiều rồi?"
Anh còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe thấy cô lại lầm bầm lầu bầu nói một câu:
"Sợ rằng những thứ đồ này ăn một tuần lễ cũng đủ, đều tại anh, liên tục cũng được, hỏi anh cái gì cũng được..."
Nhưng thật ra ở bên trong mang một ít ý tứ làm nũng, cũng không phải oán giận.
Nghiêm Khuynh im lặng một chút, Vưu Khả Ý không nghe thấy anh nói chuyện, còn tưởng rằng anh tức giận, lập tức ngẩng đầu nhìn anh, kết quả chỉ nhìn thấy khóe môi anh treo một nụ cười có chút biết làm thế nào.
Anh cúi đầu nhìn cô, khẽ thở dài một cái,
"Có em ở đây, còn có cái gì không tốt đây?"
Anh nói xong rất thản nhiên, giọng nói càng giống như đang nói những lời nói thưa thớt bình thường, nhưng chữ chữ câu câu lại làm cho trong lòng Vưu Khả Ý ấm áp, giống như d d l q d giữa mùa đông có người ném mấy viên kẹo đường mềm mại vào trong chocolate nóng, chỉ nhìn, nghe, đều cảm thấy toàn thế giới hiện lên bong bóng màu hồng.
—— Có em ở đây, còn có cái gì không tốt đây?
Trên mặt cô hơi nóng lên, cúi đầu làm ra vẻ như không có việc gì tiếp tục đi đến khu bán rượu, trong miệng khẽ nói:
"Nhưng mua nhiều đồ ăn như vậy, sao ăn hết được đây?"
Anh ăn giúp em.
"Cũng không phải là anh ăn giúp mấy phần liền ăn hết được!" Cô khẽ nâng âm cuối lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!