Vưu Khả Ý đi khập khễnh, mắt cá chân chân phải vô cùng đau đớn, nhưng cô không trông cậy vào Nghiêm Khuynh sẽ đến giúp cô.
Cửa bệnh viện có hai bậc thang, khi lên có chút khó khăn, thân thể cô quơ quơ, người phía sau lập tức đưa tay đỡ cô.
Cám ơn. Cô nhỏ giọng nói, không biến sắc kéo dài khoảng cách.
Nghiêm Khuynh dừng một chút, cùng cô lướt qua nhau, Tôi đi đăng kí.
Nói không ra là loại cảm giác gì, cô ngồi vào trên ghế ở cửa, nhìn người đàn ông kia yên lặng xếp hàng đăng kí, từ đầu tới đuôi cũng không quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Quần áo đen của anh rất phẳng, nổi bật lên thân hình thon dài cao lớn, gò má bị ánh đèn trên đầu chiếu lên, có vẻ hơi mông lung không rõ.
Anh và thế giới của cô vốn nên không hề lqd giao nhau, thế nhưng lúc này đang giúp cô xếp hàng đăng kí.
Cuối cùng bác sĩ nói chân của cô chỉ bị trật bình thường, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là tốt rồi, nhưng sau một tháng cũng không thể múa.
Sau khi bôi thuốc và băng bó lại, cô hành động có chút không tiện, phí sức xoay người lại nhặt giầy chân phải thì có người lại nhặt lên trước cô một bước.
Cái đó —— cô có chút khó xử,
"Tôi tự mình tới là được."
Nghiêm Khuynh nhận lấy xe lăn từ trong tay y tá, đẩy tới trước mặt cô, sau đó đỡ cô lên, cuối cùng chỉ nói câu: Không có việc gì.
Xuyên qua đại sảnh, xe lăn sẽ một đường đến trước xe taxi ngoài cửa lớn. Lần đầu tiên Vưu Khả Ý được đối xử đặc biệt, chống lại ánh mắt của rất nhiều người, mặt cũng hơi đỏ bừng lên.
Cũng nhanh đến lúc ra cổng, đâm đầu vào một người phụ nữ đi tới, tầm mắt đụng vào Vưu Khả Ý thì lập tức sửng sốt.
Khả Ý?
Vưu Khả Ý há miệng, không ngờ lại có thể lqd đụng phải chị ở bệnh viện.
Vưu Lộ tới bệnh viện khám thai, đột nhiên nhìn em gái ngồi trên xe lăn, bị sợ đến mức mắt cũng trừng lớn.
Vưu Khả Ý vội vàng giải thích nguyên nhân hậu quả, nói rõ mình chỉ bị trật, từ trong bệnh viện ra ngoài hành động bất tiện, cho nên y tá mới đẩy xe lăn cho cô.
Vưu Lộ thở phào nhẹ nhõm, lúc này ánh mắt mới rơi vào người Nghiêm Khuynh, Vị này là...
Trong khoảng thời gian ngắn, Vưu Khả Ý lại không biết mở miệng như thế nào.
Cuối cùng Nghiêm Khuynh gật đầu một cái với Vưu Lộ,
"Xin chào, tôi là tài xế đưa Vưu tiểu thư tới bệnh viện."
Nhịp tim của Vưu Khả Ý chậm nửa nhịp, ngẩng đầu nhìn anh, lại chỉ nhìn thấy cằm đường vòng cung đẹp đẽ của anh... Cùng với t shirt màu trắng hơi lộ ra bên trong áo bành tô.
Cô nghĩ, thật sự là một người thô kệch không biết phối hợp, áo bành tô lại phối với t shirt.
Nhưng tầm mắt dừng lại chốc lát trên cổ của anh, cô nhìn thấy hầu kết ở cổ của anh, bởi vì nói chuyện mà hơi rung rung.
Vưu Lộ không ngờ một tài xế taxi thế nhưng lại có lòng tốt như vậy, còn vào bệnh viện cùng với hành khách, vì vậy đưa tay vào trong túi bỏ tiền, rất cảm kích nói:
"Cám ơn anh, hiện tại khó gặp được người có lòng tốt, giúp người làm niềm vui như anh vậy."
Vưu Khả Ý vội vàng ngăn lại, nói mình lqd mang theo tiền xe.
"Sao không hiểu chuyện như vậy?" Vưu Lộ đẩy tay của cô ra, cố ý đưa hai trăm đồng cho Nghiêm Khuynh,
"Đây là một chút tấm lòng, cảm ơn anh đã chăm sóc em gái tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!