Chương 49: (Vô Đề)

Khi Chúc Ngữ nặng nề đẩy cánh cửa còn chưa khép lại ra thì trong nháy mắt đó tim Nghiêm Khuynh đập mạnh và loạn nhịp.

Anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ kia mang theo vẻ mặt không thể tin lướt qua anh, không hề để ý đến ý tứ của anh, trực tiếp chạy vào căn phòng, sau đó toàn thân như bị sét đánh đứng ở trước giường.

Qua vài giây, thân thể của anh bỗng nhiên cứng đờ, rốt cuộc đoán được thân phận của người phụ nữ này.

Giờ khắc này, Vưu Khả Ý còn ở trong mộng, Nghiêm Khuynh còn đứng ở cửa chưa kịp đi vào, chỉ có một mình Chúc Ngữ ngây người như phỗng đứng ở trước giường.

Ai cũng không biết một giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi Chúc Ngữ tìm ý thức về từ trong cơn chấn kinh, ngay giây đầu tiên phục hồi tinh thần, đột nhiên giơ túi xách bằng da trong tay lên cao, sau đó đập ầm ầm vào người trên giường.

Đó là người mẹ đang nổi giận hoàn toàn không có lý trí đập thật mạnh.

Bà chạy ngàn dặm tới tìm Vưu Khả Ý, bởi vì ngàn mắng vạn chửi, nhưng làm một người mẹ thì sao có thể để mặc cho con gái bị cuốn vào trong phiền toái? Bà sợ ngộ nhỡ học sinh gặp chuyện không may, Vưu Khả Ý sẽ bị liên lụy.

Con gái trẻ tuổi, không hiểu chuyện, cho nên bà làm mẹ không thể làm gì khác hơn là tự mình đến tìm cô, thuận tiện giải quyết triệt để chuyện trung tâm đào tạo ở đây.

Vậy mà bà tuyệt đối chưa từng nghĩ qua, một ngày kia đứa con gái mà bà gửi gắm hi vọng vô hạn lại nằm ở trên giường của một người đàn ông xa lạ.

Giờ khắc này, Chúc Ngữ hoàn toàn mất đi lý trí.

Mà Nghiêm Khuynh cũng không dự liệu được hành động xảy ra bất ngờ như vậy. Ở trong nháy mắt Chúc Ngữ giơ túi xách lên cao thì tim của anh giống như bị người ta giữ trong tay, ầm ầm nâng lên giữa không trung.

Anh gần như vọt tới bên giường theo bản năng, cố gắng ngăn cản hành động của Chúc Ngữ.

Nhưng dù sao khoảng cách mấy bước không nhanh bằng thời gian tay đập túi xuống.

Anh chỉ kịp chạy hai bước, đã nghe thấy một tiếng bịch, túi xách rắn da cứng đập vào thân thể Vưu Khả Ý mà không có dấu hiệu báo trước, cũng đập thật mạnh vào trong lòng của anh.

Vưu Khả Ý bị đau nhức đánh thức.

Cô khẽ kêu, mở mắt ra, giây đầu tiên nhìn thấy mẹ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Giờ phút này người mẹ chưa từng nói cười cẩu thả đang lấy một nét mặt thịnh nộ đến gần như dữ tợn nhìn cô, sau đó nhào tới vén chăn lên.

"Đứng lên! Con đứng lên!" Chúc Ngữ thét lên, cố gắng túm cổ áo của cô, vậy mà áo bó co dãn, vải dệt sơ sài, gần như không có biện pháp dùng lực túm đi.

Vì vậy bà đổi thành giữ cánh tay Vưu Khả Ý thật chặt, dùng sức kéo cô, trong miệng vẫn là mấy câu nói kia,

"Con đứng lên cho mẹ!"

Hình như tay bà ấy từ đôi tay của nghệ sĩ múa biến thành tay thôn phụ (phụ nữ nông thôn), giống như thủy thủ Popeye ăn rau chân vịt, đột nhiên vô cùng mạnh mẽ.

Vưu Khả Ý chỉ cảm thấy cánh tay của mình cũng sắp gãy. Tay mẹ không chỉ giữ ở trên da của cô, móng tay còn cắm thật mạnh vào trong thịt.

Cô chỉ có thể vừa sợ hãi rồi hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong giấc mơ ấm áp đêm hôm trước, vừa buồn bã cầu xin tha thứ:

"Mẹ, mẹ buông con ra. Mẹ, con đau..."

Nhưng Chúc Ngữ đã hoàn toàn mất khống chế, bà lôi cánh tay Vưu Khả Ý một trước một sau liều mạng đong đưa,

"Con ở đây làm cái gì? Con có biết con đang làm gì hay không?"

Mẹ... Vưu Khả Ý vừa khóc vừa gọi mẹ, liều mạng muốn tránh thoát ra ngoài, nhưng giờ phút này hơi sức của bà cực kỳ lớn, mặc kệ cô giãy giụa thế nào cũng không giải quyết được vấn đề.

Sau khi Nghiêm Khuynh xông lại thì cục diện hỗn loạn mới tạm dừng lại giữa chừng.

Anh bất chấp tất cả, chỉ xông lên túm Vưu Khả Ý, không chậm trễ chút nào kéo hai tay của Chúc Ngữ ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!