Chương 40: (Vô Đề)

Đó là một đoạn thời gian khá dài mà ngắn ngủi.

Giác quan toàn thân của Vưu Khả Ý đều bị để không, chỉ còn lại môi nóng bỏng nhắc nhở cô tất cả chuyện đang xảy ra.

Anh đặt lên môi của cô.

Anh dịu dàng mà dùng sức đè lại.

Anh cạy đôi môi của cô ra tiến quân thần tốc.

Anh nắm ở lưng của cô nhỏ giọng nói:

"Buông lỏng, Vưu Khả Ý."

Giờ phút này cô biến thành người đầu gỗ, ngơ ngác mờ mịt mặc cho anh dẫn dắt mình đi về phía một ao đầm không biết, càng lún càng sâu, càng lún càng sâu.

Vậy mà biết rõ sẽ càng lún càng sâu, cô cũng không muốn rút người ra chút nào.

Bởi vì cho tới bây giờ tình cảm đều là một chuyện như vậy không có lí do, yêu không cần lí do, die,n; da. nlze. qu; ydo/nn ở chung một chỗ không cần lí do, biết rõ mình đang phiêu lưu mạo hiểm rất lớn để làm một chuyện không biết kết quả rồi lại làm việc nghĩa không chùn bước, đều không cần lí do.

Bởi vì có người vui vẻ chịu đựng ở trong đó.

Cô cảm thấy Nghiêm Khuynh đang đánh vào phòng bị yếu ớt của cô, hoặc là nói cô hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị nào đối với anh.

Cảm giác linh hồn đều bị vét sạch không gì hơn cái này.

Ngay vào lúc này, thang máy chợt mở ra, có người đi ra khỏi cửa thang máy, là hộ gia đình ở cửa đối diện.

Bởi vì đèn điều khiển bằng giọng nói trên đỉnh đầu Vưu Khả Ý và Nghiêm Khuynh cũng không mở, cho nên người nọ vừa ra khỏi cửa thang máy thì trực tiếp đi về phía ngược với bọn họ, nên cũng không nhận ra cửa đối diện còn có đôi nam nữ đang thân mật.

Cả người Vưu Khả Ý lại căng thẳng trong chớp nhoáng này.

Bùm, bùm, bùm.

Trái tim quả thật sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác xấu hổ sợ hãi bị người phát hiện trong nháy mắt đạt đến đỉnh ngọn núi.

Người nọ móc chìa khóa ra mở cửa, một nhóm chìa khóa lớn va chạm nhau phát ra âm thanh thanh thúy, mà cô không nhúc nhích cứng lại ở chỗ đó, giống như hóa đá.

Nghiêm Khuynh cũng không có hành động, chỉ rời đi từ trên môi của cô, sau đó im lặng ôm cô ở trong ngực, tay vững vàng nâng cái ót của cô, tùy ý chôn gò má của cô ở trên ngực anh.

Anh lấy tay vuốt ve tóc của cô từng phát từng phát, giống như im lặng an ủi cô.

Chỉ chốc lát sau, cửa đối diện rốt cuộc khép lại bịch một tiếng.

Trên hành lang trở về yên tĩnh lần nữa.

Rốt cuộc lòng của Vưu Khả Ý rơi xuống, vào thời khắc này lại ý thức được tư thế thân mật trước nay chưa có của hai người, lại nghĩ tới những chi tiết vừa rồi, trên mặt càng lúc càng bỏng.

Cô không dám ngẩng đầu, chỉ có thể tiếp tục giống như đà điểu chui đầu vào trong ngực của anh, chóp mũi ngửi thấy mùi thơm trên vật liệu may mặc rất tốt của anh.

Là mùi vị bột giặt sạch sẽ, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Cô thì thào nói: Em đang nằm mơ sao?

Nghiêm Khuynh hơi dừng lại, lặp lại một lần nữa: Nằm mơ?

Cô nhắm mắt lại nhỏ giọng nói:

"Cảm giác rất không chân thật, giống như nằm mơ ——"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!