Trong vòng ba mươi giây ——
Nghiêm Khuynh không lên tiếng.
Vưu Khả Ý không lên tiếng.
Lại qua ba mươi giây ——
Nghiêm Khuynh vẫn không nói chuyện.
Vưu Khả Ý cũng vẫn không nói chuyện.
Không khí giằng co thật lâu, ngay khi ở bên trong phòng bệnh sắp xuất hiện
hiện tượng thân thể thiếu nữ tươi trẻ tự cháy, Nghiêm Khuynh rốt cuộc
chỉ chỉ cháo trong tay cô:
"Cái đó, không ăn liền sẽ lạnh."
Vưu Khả Ý đỏ mặt im lặng không lên tiếng, đôi tay dâng tô lên.
Nghiêm Khuynh vẫn duy trì phong cách nghiêm trang như trước:
"Chưa ăn no, vẫn không có hơi sức."
Sau đó im lặng A, há miệng chờ đợi cho ăn cơm, ở trong mắt Vưu Khả Ý tình hình này không khác nào một đại ca xã hội đen... gào khóc đòi
ăn.
Vưu Khả Ý bị dáng vẻ nghiêm trang của anh ức hiếp đến không
có cách nào cãi lại, nếu đối tượng là Lục Đồng, đoán chừng cô đã sớm úp
tô ngược lên ót của đối phương, hơn nữa còn có thể công kích người thân
khiến đối phương sinh ra hiện tượng coi thường mạng sống của mình, nhưng nếu đổi lại là Nghiêm Khuynh...
Cô lặng lẽ tự nói với mình: anh là bệnh nhân, không cần chấp nhặt với anh.
Sau đó cô liền giống như cô dâu nhỏ tiếp tục dùng muỗng đút anh ăn cháo.
Đây chính là sự phân biệt đối xử trong truyền thuyết.
Không khí dịu đi một chút, anh không đề cập tới chuyện hôn một cái, mặt của cô cũng từ từ khôi phục lại nhiệt độ bình thường.
Sau đó cô cảm thấy không khí bây giờ dường như hơi ngột ngạt, không đủ vui
vẻ, suy nghĩ một chút, vì vậy chủ động tìm một chủ đề bình thường một
chút: Ăn ngon sao?
Mặc dù chỉ vì hâm nóng không khí, nhưng cuối cùng hỏi ra miệng, dù sao cô bé nào không hy vọng nghe được người yêu
khen tay nghề của mình tốt?
Kết quả ai ngờ đến Nghiêm Khuynh lại đàng
hoàng lắc đầu một cái, Ăn không ngon.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!