Ngay khi tiếng quát tháo trong mơ càng ngày càng mãnh liệt, suýt nữa phá vỡ màng nhĩ lao ra khỏi đại não, Nghiêm Khuynh đột nhiên bình tĩnh lại.
Quá trình như vậy lặp lại tuần hoàn qua nhiều năm, đã đếm không hết số lần.
Anh đã biết rõ, ngay sau đó, mơ nên tỉnh.
Chân trời đã hiện ra màu trắng bạc, bốn bức tường trong bệnh viện đều trắng noãn, dù trong phòng không có mở đèn, cũng vẫn chói mắt.
Nghiêm Khuynh híp híp mắt, muốn giơ tay lên che tầm mắt một chút, nhưng hơi sức cả người giống như cũng trôi mất. Anh khó khăn nâng nâng tay, phát hiện trên mu bàn tay cắm ống tiêm, chất lỏng trong bình truyền và máu của anh đang hòa làm một thể.
Trong dạ dày như lửa đốt, đầu óc cũng hỗn loạn, anh từ từ nghiêng đầu, nhìn thấy người kia trên ban công.
Tháng chạp rét đậm, cửa ban công khép hờ, xuyên qua thủy tinh trên cửa, anh nhìn thấy Vưu Khả Ý đứng trước lan can, đuôi ngựa luôn luôn cột thật cao ở sau ót cũng bị thả xuống, tung bay theo gió đêm xung quanh, giống như bèo, rong không bắt không bó.
Cô một thân một mình đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, bóng lưng giống như một pho tượng.
Không lạnh sao? Mặc áo khoác ngoài bằng vải nỉ phong phanh như vậy...
Lòng của Nghiêm Khuynh cũng co rút nhanh, muốn bò dậy khoác áo cho cô, lại khổ nổi cả người không còn chút sức lực nào, thử mấy lần cũng không thể chống người lên.
Thật vất vả lật người, Dieenndkdan/leeequhydonnn mượn cây cột truyền nước biển ngồi dậy, kết quả hai chân vừa chạm tới mặt đất liền mềm nhũn, anh bất ngờ không kịp chuẩn bị té ngã trên đất.
Bởi vì tiếng động anh ngã xuống, người trên ban công kinh ngạc quay đầu lại, sau đó chợt vọt vào trong phòng dìu anh.
"Anh làm sao vậy? Có sao không? Có bị thương không?" Lời nói của cô không mạch lạc, sắc mặt tái nhợt giống như giấy, hai tay đỡ anh cũng phát run.
Nghiêm Khuynh muốn để cô buông tay, tự mình bò dậy, nhưng chân nhũn ra hoàn toàn không có biện pháp dựa vào hơi sức của chính mình để đứng dậy, chỉ có thể thuận theo cô rồi.
Vóc người Vưu Khả Ý tương đối nhỏ nhắn, Nghiêm Khuynh tựa vào trên vai cô, luôn có ảo giác đè cô sụp đổ, cho nên anh cố gắng để cho mình đứng vững vàng, không cần gây quá nhiều sức nặng ở trên vai cô.
Cô lại giống như ý thức được anh cố tình làm như vậy, vừa khó khăn dìu lên giường, vừa nhỏ giọng nói:
"Em đỡ anh di chuyển, anh cứ dựa vào em là được."
Dựa vào sự giúp đỡ của cô, Nghiêm Khuynh ngồi ở trên giường lần nữa. Anh ngồi, cô đứng, đôi tay còn đỡ cánh tay của anh, không biết bởi vì lạnh hay sợ hãi, còn có chút run rẩy mơ hồ.
Sau khi trầm mặc một hồi, Nghiêm Khuynh quay đầu sang bên cạnh nhìn Vưu Khả Ý mím chặt đôi môi và chân mày nhíu lên thật sâu, dừng một chút, cười khổ, nhỏ giọng nói một câu:
"Xin lỗi, lần này lại để cho em uổng công."
Anh chưa nói dứt lời, vừa nói như thế, tay Vưu Khả Ý run lợi hại hơn.
Cô nói: "Chiều hôm qua anh được Lục Khải đưa tới bệnh viện, vẫn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ rửa dạ dày cho anh, cũng không thấy chuyển biến tốt. Em gọi điện thoại cho em, gọi rất nhiều cuộc nhưng không có người nhận, sau đó rốt cuộc có người nhận, kết quả Lục Khải nói cho em biết anh vào bệnh viện.
Bác sĩ nói anh hấp thu vào lượng ma túy lớn, nếu như không rửa ruột kịp thời, chỉ sợ cũng... Em vẫn coi chừng anh, sợ anh vẫn chưa tỉnh lại, cũng may, cũng may anh đã tỉnh lại..."
Cô giống như chưa từng dài dòng như vậy, một mình thao thao bất tuyệt nói cả nguyên nhân hậu quả của sự việc, giọng nói nghe qua cũng không có gì phập phồng quá lớn.
Nếu không phải cô còn nắm cánh tay Nghiêm Khuynh chặt chẽ, nếu không phải Nghiêm Khuynh cảm thấy đôi tay cô run rẩy, chỉ sợ cũng không dễ dàng nhận ra được sự sợ hãi của cô.
Cô đang sợ.
Nghiêm Khuynh không để cô nói tiếp, chỉ chậm rãi đưa tay che ở mu bàn tay của cô, dfienddn lieqiudoon sau đó nhỏ giọng nói: Vưu Khả Ý, đừng sợ.
Từng câu từng chữ dịu dàng giống như sắc xuân ấm áp.
Đôi mắt Vưu Khả Ý thoáng chốc đỏ, cuối cùng chỉ một câu đơn giản như vậy đánh nát phòng bị chống đỡ đã lâu của cô.
Cô lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn vào trong mắt của anh, nghẹn ngào nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!