Chương 32: (Vô Đề)

Nghiêm Khuynh chạy tới trong quán bar thì quán bar đã tạm ngừng buôn bán.

Anh kéo cửa cuốn nửa khép lên, khom lưng đi vào, sau đó trực tiếp đi về một căn phòng phía sau.

Căn nhà kia rất lớn, tương đương với nửa vũ trường, bên trong có bày bàn bi a, có bày sô pha dài, vách tường có chút loang lổ, nhìn hình dạng là mái hiên rỉ nước rất nhiều năm.

Cửa kia khép, anh dùng chân nhẹ nhàng đạp một cái, cọt kẹt một tiếng rồi cửa mở ra. Trong phòng có một nhóm người, không khí ngột ngạt, mùi thuốc lá nồng nặc.

Người gần cửa nhất quay đầu lại liếc mắt nhìn, lập tức cung kính mà kêu một tiếng: Anh Nghiêm!

Sau đó một nhóm người đều rối rít xoay người chào anh.

Nghiêm Khuynh không lên tiếng, chỉ gật đầu một cái, sau đó xuyên qua đám người đi tới phía trước nhất.

Người nằm trên mặt đất, áo khoác bị lột, chỉ còn lại một cái áo len vàng nhạt sát người. Trên áo len nhuộm máu, hay bởi vì lăn trên mặt đất rất nhiều vòng, bẩn thỉu dơ dáy không phân được hình dạng từng có.

Tóc người kia để hơi dài, che khuất con mắt, nhưng xuyên qua ánh sáng mờ nhạt, anh nhìn thấy vết thương trên mặt chồng chất, tất cả vết bầm tím và vết máu lớn nhỏ nhìn qua hơi dọa người.

Bất tỉnh?

Nghiêm Khuynh cúi đầu nhìn anh, hỏi.

Lục Khải dứt khoát hung hăng đá bụng người trên đất, không chút lưu tình hỏi một câu: Chết chưa?

Người nọ rên lên một tiếng, ôm bụng cuộn thành một đống.

"Không chết thì đứng lên!" Lục Khải lại đạp anh ta một cái, vẫn là chỗ cũ —— bụng là bộ phận mềm mại nhất trên thân người, bộ phận dễ dàng bị thương nhất.

Người kia từ từ mở mắt nhìn Nghiêm Khuynh, trong ánh mắt lộ ra khát vọng muốn sống mãnh liệt, rồi lại sợ đến cả người run rẩy.

Anh ta chậm rãi bám lấy thân thể bò dậy, sau đó quỳ gối trước mặt Nghiêm Khuynh.

"Anh Nghiêm, van anh tha cho em, van xin anh..." Vừa ra khỏi miệng cũng đã khóc không thành tiếng.

Nghiêm Khuynh đứng không nhúc nhích, cúi đầu nhìn người như dã thú này, mặt không biểu cảm.

Trong phòng không ai nói chuyện, chỉ còn lại khói mù lượn lờ tĩnh mịch.

Bởi vì lúc này yên lặng khác thường mà người trên đất run càng lợi hại, anh ta di chuyển đầu gối từng chút từng chút, cứ như vậy quỳ đi tới trước mặt Nghiêm Khuynh, sau đó dập nhiều cái khấu đầu.

Anh ta nơm nớp lo sợ nói:

"Anh Nghiêm, anh Nghiêm em thực xin lỗi anh! Em không cố ý bán đứng anh, em là bị buộc! Anh tin em... em đi theo anh nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn quyết một lòng đối với anh! Là anh Phương bắt vợ em, buộc em làm như vậy, nếu không sẽ xuống tay với cô ấy! Vợ em ——"

Anh ta khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ra, lôi ống quần Nghiêm Khuynh trong tay đau khổ cầu xin, lại bị Nghiêm Khuynh một cước đá văng, nhất thời lại đảo ở trên mặt đất.

Nghiêm Khuynh chỉ bình tĩnh nhìn ánh mắt của anh ta, lặp lại tên của anh ta một lần nữa:

"Lý Húc Nhật, Húc Nhật Đông Thăng Húc Nhật."

Người đàn ông vẫn khóc ở chỗ cũ, khóc không thành tiếng.

Mà Nghiêm Khuynh nhìn chằm chằm tiếp tục nói:

"Ba năm trước đây cậu đi theo tôi, bảo muốn bán mạng cho tôi, bị mất mạng cũng không sao, chỉ cần tôi vui vẻ, chuyện một câu nói." Dừng một chút, anh cong khóe môi lên lại không hề có ý cười,

"Cậu bán mạng cho tôi chính là như vậy? Cậu bán mạng của người nào? Là của cậu, hay là tôi?"

Lý Húc Nhật vẫn còn khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!