Chương 31: (Vô Đề)

Nghiêm Khuynh rời khỏi cũng không khiến cho Vưu Khả Ý khổ sở.

Anh không tiếp nhận cô, nhưng ít ra cũng không chối bỏ tình cảm của cô đốivới anh. Tất cả chần chờ và lo lắng của anh đều xuất phát từ kinh nghiệm cuộc sống và tự ti nhút nhát của anh, nhận thức như vậy ngược lại khiến Vưu Khả Ý được an ủi rất nhiều.

Trắng và đen không thể ở một chỗ sao?

Anh không xứng với cô sao?

Cô hùng hùng hổ hổ chạy về nhà, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: mẹ trứngthối, dù gì anh cũng là đại ca xã hội đen, ngay cả dũng khí nói yêuđương cũng không có, thật sự uổng phí nhiều năm lăn lộn ở trên đường như vậy!

Cô về nhà liền bắt đầu lục tung tìm này nọ, khi tìm đượcmột nửa thì Lục Đồng trở về, nhìn tình cảnh một phòng hỗn loạn, mắtchoáng váng.

"Cậu... cậu bị người ta đuổi giết phải chạy trốn sao? Đang tìm gì?" Vẻ mặt Lục Đồng kinh hãi.

Vưu Khả Ý không để ý tới cô ấy, giải thích qua loa một câu:

"Tìm CD, CD mua rất nhiều năm trước rồi."

Lục Đồng không tin, dứt khoát bắt được cánh tay của cô,

"Này, cậu nói thậtvới mình đi! Nếu như bị người ta đuổi giết, bạn chí cốt phải nói vớimình một tiếng!"

"Nói một tiếng để cậu làm gì?"

Vưu Khả Ý thưởng cho cô ấy một cái xem thường.

"Nói một tiếng để mình lập tức đi ra ngoài dán thông báo, nói rõ mình và cậu không có quan hệ gì, muốn giết thì giết một mình cậu là được, ngàn vạnlần đừng đụng đến mình ——"

Lời còn chưa nói hết, Lục Đồng liền bị Vưu Khả Ý đá một cước,

"Thừa dịp cậu còn chưa có bị người khác giếtchết, trước tiên đạp chết cậu, tất cả vì dân trừ hại!"

Lục Đồnggào khóc lại mạnh miệng mấy câu, rốt cuộc che mông nghiêm chỉnh lại,"Mình nói vừa rồi không phải cậu điên chứ? Múa xong lại có thể phủi mông chạy lấy người như vậy, cậu có biết nét mặt của mấy giáo sư khó nhìnbao nhiêu hay không?

Cũng sắp phải thực tập, bao nhiêu người đều muốnnhân cơ hội này tập trung tạo ấn tượng tốt ở trước mặt bọn họ, sau đó dễ dàng được đề cử cương vị tốt, kết quả cậu lại làm ngược, ngay cả nhậnxét cũng lười phải nghe, chạy trốn giống như mông bốc cháy ——Mình có việc.

"Vưu Khả Ý vẫn còn lục lọi."Chuyện gì gấp như vậy? Thời gian nghe mấy câu nói cũng không có?

"Lục Đồngnhéo lỗ tai Vưu Khả Ý, lúc còn kém vài cm như vậy, Vưu Khả Ý bỗng nhiênnhảy lên, dọa cô ấy giật nảy mình."Tìm được rồi!Tìmđược đồ chơi gì?

"Lục Đồng thò đầu nhìn, kết quả Vưu Khả Ý bò dậy vội vã tông cửa xông ra ngoài, cô ấy nhanh chóng đuổi theo tới cửa,"Này! Connhóc kia lại không đổi giày ở trong nhà liền đi ra ngoài!

Mình cho cậubiết, về sau cậu phải lót thảm trong sàn nhà này cho mình, nếu khôngmình..."

Nhưng mặc kệ cô ấy nói những gì, Vưu Khả Ý cũng đã không nghe được.

***

Nghiêm Khuynh hút rất nhiều thuốc.

Tàn thuốc tro thuốc lá đầy đất xem ra quả thật đầy hỗn độn, mà anh ngồi ởtrên ghế gỗ, nhắm mắt lại. Cửa sổ sát đất bị rèm cửa sổ màu xanh dươngđậm vừa dầy vừa nặng bao vây lại, bên trong nhà tối đen như mực, càng lộ vẻ đè nén.

Nhưng mặc kệ anh tự nói với mình tỉnh táo lại thếnào, trong đầu giống như có một con ngựa hoang mất cương, muốn laonhanh, hoàn toàn không dừng lại được.

Sau đó anh nghe thấy có người gõ cửa, toàn thân cứng đờ.

Tiếng gõ cửa từng phát từng phát, nhẹ nhàng mà có tiết tấu, không khó đoán được người đến là ai.

Anh mở mắt ra, lại ngồi ở trên ghế gỗ một lát, người nọ chỉ gõ mấy cái như vậy, sau đó liền không có động tĩnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!