Lúc Nghiêm Khuynh ra khỏi cục cảnh sát, trời đã sáng rồi.
Anh đi dọc theo đường một lát, sau đó quẹo vào trong một cái ngõ hẻm. Ngõ hẻm lượn sóng, giống như lòng người thăm thẳm.
Lục Khải vội vội vàng vàng chạy tới từ phía sau, trong miệng không ngừng kêu Anh Nghiêm.
Nghiêm Khuynh dừng chân lại, quay đầu lại nhìn anh ta, mặt không chút thay đổi.
Lục Khải cúi đầu nhỏ giọng nói:
"Anh Nghiêm, chuyện Đông Tử, tôi thất sự xin lỗi anh. Nếu như ban đầu không phải tôi cứng rắn phải dẫn cậu ta đi vào, cũng sẽ không gặp phải tình trạng hỗn loạn như ngày hôm qua ——"
Không có việc gì. Giọng nói Nghiêm Khuynh lạnh lùng, không có nhiệt độ gì,
"Cậu ta làm việc gì là lựa chọn của cậu ta, không có quan hệ gì với cậu."
"Vậy bây giờ cậu ta đang ở bệnh viện cũng không biết là chết hay sống, chúng ta có phải đi ——"
Thăm cậu ta? Nghiêm Khuynh tiếp lời của anh ta, sau đó không hề có ý cười
mà lại cong khóe môi lên,
"Lục Khải, vì phủi sạch quan hệ với ma túy, tôi đã cầu xin người không muốn cầu xin nhất. Nếu như lúc này cậu cố ý muốn đi bệnh viện thăm Đông Tử, kéo mình xuống nước, cậu cứ việc đi, tôi sẽ không ngăn cản."
Nói cho hết lời, anh xoay người rời đi, để lại một mình Lục Khải đứng ngơ ngác tại chỗ.
Vậy mà một lát sau, anh lại xoay người lại, ánh mắt đen tối không rõ mà
nhìn chằm chằm vào Lục Khải, nói từng câu từng chữ:
"Lần trước tôi chịu dao, dặn dò mọi người không thể nói chuyện này cho Vưu Khả Ý, cậu không quan tâm lời nói của tôi..., tự tiện làm chủ để cho cô ấy đến tìm tôi. Mà tối hôm qua tôi xảy ra chuyện, cậu lại gọi cô ấy tới lần nữa."
Xuất hiện tạm dừng đôi chút ở đây. Lục Khải có chút không biết làm sao.
"Anh Nghiêm, tôi... tôi chỉ... Tôi cho là cô ấy có thể đến giúp anh, tôi ——"
Giúp tôi? Nghiêm Khuynh lặp lại hai chữ này một lần nữa, khóe môi cong lên
cười khẽ hai tiếng, giống như giễu cợt nói,
"Lục Khải, cậu đi theo tôi đã bao nhiêu năm? Trên thế giới này thật sự có người vô duyên vô cớ có lòng nhiệt tình đến cục cảnh sát giúp người sao? Còn nhiều người lấy việc giúp người làm niềm vui, nhưng vĩnh viễn sẽ không giúp người như chúng ta."
Lục Khải còn ngơ ngác, muốn nói chút gì, rồi lại cũng không nói được một chữ.
Trước khi đi, Nghiêm Khuynh bình tĩnh nói:
"Không cần đi tìm Vưu Khả Ý nữa, cô ấy và tôi không có bất cứ quan hệ gì, cô ấy không có nghĩa vụ giúp tôi, càng không cần thiết lội vũng nước đục này. Nếu như lại có lần tiếp theo, sau này cậu cũng không cần đi theo tôi nữa."
Anh xoay người rời đi, bóng lưng vô cùng đơn độc lạnh lùng giống như đỉnh núi cao khó có thể hòa tan băng cứng.
Lục Khải nhìn bóng dáng của anh, rốt cuộc thì thào một câu:
"Nếu thật sự không có bất cứ quan hệ gì, thì tại sao anh tận tâm tận lực bảo vệ cô ấy, thậm chí vô duyên vô cớ chịu ba dao vì cô ấy đây?"
***
Vưu Khả Ý nghe nói mấy tháng này Nghiêm Khuynh rất khổ sở.
Anh bị giam giữ mấy ngày ở cục cảnh sát, sau đó ra ngoài. Sau đó bởi vì một lần ẩu đả đánh lộn lại tiến vào, chấm dứt mấy ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!