Chương 24: (Vô Đề)

Vưu Khả Ý gần như vội vội vàng vàng cầm áo khoác ngoài khoác lên người, sau đó lao ra cửa

chính, chợt ý thức được mình còn mang dép, vì vậy vội vàng mở cửa trở về đổi giày, thuận tay cầm chìa khóa đặt ở trên tủ giày.

Sau khi đóng cửa

một lần nữa, bỗng nhiên lại phát hiện quên mang ví tiền, xoay người định mở cửa... Hỏng bét, lại quên chìa khóa ở trên tủ giày.

Bất đắc dĩ, cô hoang mang nhấn chuông cửa, không biết bao nhiêu lần, rốt

cuộc chờ đến khi Lục Đồng ngái ngủ mờ mịt mở cửa thay cô.

Lục

Đồng nhìn tóc cô rối bời, còn không biết dây thần kinh nào có vấn đề mới có thể tiện tay lấy ra áo khoác màu đỏ thêm quần màu xanh lá cây từ

trong tủ quần áo, dừng một chút, thò đầu tìm tòi trên trán cô,

"Tạo hình này... Là muốn đi bệnh viện nhân dân số 3?"

Bệnh viện nhân dân số là bệnh viện tâm thần của thành phố C.

Vưu Khả Ý hoàn toàn không để ý nói chuyện với cô ấy, chỉ vội vã xông vào trong nhà.

Lục Đồng rống cô:

"Ai ai ai, giày cũng không đổi? Chiều hôm qua mình mới lau ——"

Lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy Vưu Khả Ý cầm ví tiền nhanh chóng vọt ra từ

trong phòng, lúc ra trước cửa, lời ít mà ý nhiều khai báo một câu:

"Nghiêm Khuynh đã xảy ra chuyện, mình đi xem anh ấy."

"Ai? Đi chỗ nào nhìn hả?" Lục Đồng níu cánh tay của cô lại, không hiểu ra sao,

"Hơn nữa, anh ta xảy ra chuyện, có liên quan gì tới cậu? Cậu đi ——"

"Trở về sẽ nói với cậu!"

Vưu Khả Ý rút tay về, cũng không quay đầu lại, chạy vào trong thang máy.

Lúc ngồi ở trên xe taxi cô ra sức thúc giục bác tài nhanh lên một chút,

nhanh hơn chút nữa, thúc giúc được bác tài liên tục lqd nhìn cô từ trong gương chiếu hậu,

"Tôi nói này cô gái, tuy rằng hơn nửa đêm không có cảnh sát giao thông, dù sao thành phố C cũng là trung tâm của tỉnh ta, khắp nơi đều có mắt điện tử. Cô không ngừng thúc giục tôi, không nhìn thấy đèn đỏ à? Bị chụp hình phạt tiền, cô bảo tôi làm ăn thế nào?"

Bô bô một đống lớn, Vưu Khả Ý vốn không có ý định nghe, vào tai trái lại ra tai phải.

Cô ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố này phồn hoa lại bận

rộn, ngay cả ban đêm cũng có đèn đuốc sáng trưng. Nhưng suy nghĩ trôi

dạt đến chỗ Nghiêm Khuynh, cô lại không nhịn được nghĩ, một thành phố

sáng ngời như vậy thì thế nào đây? Không phải còn có rất nhiều góc đen

tối, rất còn nhiều người không nhìn thấy tương lai đang giãy giụa ở

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!