Anh cúi đầu thở dài,
khẽ nói:
"Vưu Khả Ý, cô tiếp tục khóc như vậy nữa, tôi sẽ cho rằng tôi lập tức sẽ không trị được mà chết. Xin cô thương xót, đừng giày vò tôi mù quáng như vậy, được không?"
Đó là hỏi thăm vô cùng bất đắc dĩ, vô cùng trầm thấp.
Vưu Khả Ý xuyên qua nước mắt mông lung nhìn anh, vậy mà ánh sáng quá mờ,
không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cô chỉ có thể bắt được độ ấm trong giọng
nói của người đàn ông này, nhận thấy được anh đã không bài xích cô ở
lại.
Cứ như vậy im lặng không lên tiếng thay anh bôi thuốc lung
tung, sau đó cuốn băng giống như xác ướp, cô có chút xấu hổ thu tay lại,
"Thật xin lỗi, tôi không biết, không biết làm những thứ này..."
Nghiêm Khuynh Ừ một tiếng, lời ít mà ý nhiều, Không có việc gì.
Anh cầm lấy cái bật lửa trên bàn làm việc ở mép giường, lại rút một điếu
thuốc ra ngoài, ánh lửa đột nhiên bùng lên. Bên trong nhà sáng trong
nháy mắt, cũng ngay trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Vưu Khả Ý rốt
cuộc thấy rõ lưng của anh.
Mới vừa rồi khi thay anh băng bó cũng
cảm thấy một chút khác thường, hình như da tay của anh rất không bóng
loáng, một chút nho nhỏ nổi lên hoặc cái gì khác để cho cô cảm thấy rất
kỳ lạ. Mà nay nhờ ánh lửa, cô nhìn rõ ràng những thứ đó, tất cả là vô số vết thương lớn nhỏ, đều là sau khi kết vảy lưu lại.
Những vết thương
kia rậm rạp chằng chịt, nói rõ đau khổ và sóng gió mà chủ nhân thân thể
trải qua.
Người này...
Rốt cuộc trải qua chuyện như vậy bao nhiêu lần?
Vưu Khả Ý không dám nghĩ tới.
Tại sao muốn cuộc sống như vậy? Người nhà của anh đâu? Anh còn trẻ như vậy, con đường tương lai đều phải đi như vậy sao?
Ánh lửa tắt, cô ngửi thấy mùi thuốc lá trong không khí, ho khan hai tiếng.
Nghiêm Khuynh dừng một chút, nói:
"Hút điếu thuốc dời lực chú ý đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!