Chương 18: (Vô Đề)

Vưu Khả Ý bị đưa đến

một căn phòng trống bên ngoài Tam Hoàn, ngoài cửa chính là phòng khách,

trên ghế sa lon có mấy người đàn ông ngồi ở chỗ đó coi chừng cô.

Cô không nói gì, chỉ an phận ngồi ở trong phòng chỉ có một cái ghế.

Cách một cánh cửa, người đàn ông nói chuyện nhàm chán ở trên ghế sa lon,

người đàn ông gọi là lão Bạch vẫn luôn nói chắc chắn Nghiêm Khuynh sẽ

không tới, bởi vì anh không phải loại người sẽ giận đỏ mặt vì hồng nhan

kia....

"Có tới hay không không phải do mày định đoạt, tiết kiệm chút hơi sức đi." Một người trong đó cắt đứt lời nói không ngớt của hắn

ta, lqd

"Một lát nữa nếu hắn ta thật sự tới, cho mày thời gian tức giận!"

Vưu Khả Ý ngửa đầu nhìn trần nhà được quét vôi được trắng

noãn một chút, hỏi mình Nghiêm Khuynh sẽ tới hay không. Lúc cô gọi điện

thoại cũng chỉ kịp dùng giọng điệu căng thẳng đến mức tận cùng nói với

anh một câu:

"Bọn họ dẫn tôi lên xe."

Người đó trầm mặc hai giây, sau đó Ừ một tiếng, Tôi biết rồi.

Điện thoại cứ như vậy bị cắt đứt.

Cho nên Vưu Khả Ý cũng không biết rốt cuộc anh sẽ tới hay không, chỉ có thể chờ ở chỗ này. Nhưng tâm tình lại giống như cũng không có nôn nóng như

vậy, giống như mặc dù anh cũng không nói một chữ, nhưng trong tiềm thức

cô đã tin sự thật là anh sẽ tới.

Anh sẽ tới chứ?

... Giống như trước kia mỗi một lần cô cần giúp đỡ, vốn tưởng rằng sẽ

không còn người xuất hiện, nhưng anh lại là ngoại lệ, đều chạy tới bên

cạnh cô.

Ước chừng qua gần hai mươi phút, Vưu Khả Ý nghe cửa sắt bên ngoài phòng khách trước mặt bị người gõ vang.

Không để cho cô suy tư, két một tiếng, người trong phòng khách mở cửa gian

phòng ra, lôi cánh tay của cô kéo ra ngoài, lqd đi mấy bước liền đẩy cô

về phía ngoài cửa lớn.

Lảo đảo ra bên ngoài rồi ngã mấy bước, trọng tâm cô không ổn định được chờ người ở nơi đó đỡ lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!