Chương 14: (Vô Đề)

Đêm rét lạnh, mưa tàn phá bừa bãi, người đàn ông nguy hiểm.

Nếu như mẹ ở chỗ này, nhất định sẽ chửi rủa cô

"Bản thân không hề có ý thức đề phòng,"Biết rõ rồi mà còn cố phạm phải,Ngu đến đáng thươngHoặc làĐắm mình trong trụy lạc".

Nhưng vậy thì thế nào đây?

Cô đi theo sau bước chân Nghiêm Khuynh vào nhà người đàn ông này, thế

nhưng nội tâm lại bình thản và thản nhiên, giống như tâm tình lúc đi

trộm giày cao gót của mẹ khi còn bé, là đắc chí, thậm chí vô cùng thỏa

mãn.

Cô đã sớm nhìn thấy một góc căn nhà băng sơn từ trước cửa sổ sát đất nhà mình, hôm nay chân chính đi vào, mới phát hiện căn nhà này

quả nhiên giống hệt chủ nhân, đơn giản không có bất kỳ đồ dư thừa.

Trong phòng khách bày một bàn trà màu trắng, sô pha dài ô vuông đen xám trang trí nghệ thuật, trên tường treo một cái TV LCD.

Thông với phòng khách

là ban công bị cửa sổ sát đất bao vây lại, phía trước cửa sổ đặt một

chiếc đèn đứng thẳng dưới đất, trước đèn là ghế dựa gỗ —— cô nhớ cô

thường nhìn thấy Nghiêm Khuynh ngồi ở phía trên hút thuốc lá.

Trời lạnh như thế này vẫn ngồi ở ghế gỗ, anh không lạnh sao?

Nghiêm Khuynh mở ngăn tủ ra nhìn một chút, quay đầu lại đã nhìn thấy cô đứng ở cửa ló đầu nhìn vào trong, dừng một chút, đưa đôi dép vàng nhạt cho cô, Đi cái này.

Đó là một đôi dép bông vải của nam rất rộng rãi,

Vưu Khả Ý không suy nghĩ nhiều, cởi dép lông nhung bẩn thỉu ở cửa, sau

đó đi dép sạch sẽ vào. Cho đến khi cô đi mấy bước vào trong nhà, quay

đầu lại lại nhìn thấy Nghiêm Khuynh đi chân không vào, nhất thời sững

sờ, Sao anh ...

Sau đó cô phục hồi tinh thần lại, trong nhà của anh chỉ có một đôi dép lê, đưa cho cô đi rồi, anh liền không đi.

Cái đó... Cô lập tức thấy xấu hổ, nhưng có thể nói cái gì chứ ? Chẳng lẽ muốn cô cởi dép ra trả lại cho anh sao?

Cô nhỏ giọng nói:

"Trên đất rất lạnh, anh..."

Nghiêm Khuynh lại hoàn toàn không trả lời vấn đề này của cô.

Ngồi. Anh rất tùy ý mà đặt đồ ăn mua ngoài ở trên khay trà, lúc thẳng người lên thì hỏi một câu, Ăn cơm tối rồi sao?

Vưu Khả Ý hơi co quắp ngồi ở trên ghế sa lon, cảm thấy mình không thể làm phiền anh, cho nên nói dối, Ăn rồi.

"Vậy cô xem TV đi, tôi đi thay quần áo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!