Thời điểm học trung học, Vưu Khả Ý đã từng bị của cuộc gặp gỡ của Sử Thiết
Sinh trong《 tôi cùng với Địa Đàn 》cảm động tinh thần đến mức rơi nước
mắt, khi đó cô thậm chí đặc biệt mua một quyển vở nhỏ, ghi toàn bộ câu
và đoạn cảm động cô ở phía trên.
Cô nhớ ở trên cuốn vở đó có hình một lqd câu nói: người chân chính tên là *.
Nếu như không phải bởi vì *, sao cô lại khổ vì không chiếm được điều mong muốn?
* của cô và * của mẹ sinh ra xung đột, hai tướng mâu thuẫn, ai cũng không chịu thỏa hiệp, cho nên mới phải đi trên con đường hôm nay.
Một
mình cô đứng ở trong gió lạnh thấu xương, lỗ tai cũng bị đông lạnh đến
mức đỏ bừng, tay chân lạnh lẽo. Nhưng mẹ bị cô u mê không tỉnh ngộ và
bị ma quỷ ám ảnh chọc giận, cũng không quay đầu lại, mà cô phát hiện
mình không mang chìa khóa, đứng ở dưới lầu cũng không biết nên đi đâu.
Cô ngồi xe đến mấy tiệm bánh ngọt Lục Đồng yêu thích tìm một vòng, còn đến tiệm sách lân cận, mấy quán ăn ở trung lqd tâm thành phố, không nói
quanh đi quẩn lại không tìm được Lục Đồng, cũng tiêu sạch tiền mặt mang
trên người. May mắn chính là trong túi xách còn có một thẻ xe buýt, còn
có thể để cho cô ngồi xe buýt trở về.
Lúc màn đêm buông xuống thì đột nhiên bắt đầu mưa, cô ở trạm xe buýt đợi trong chốc lát, thấy mưa
không có dấu hiệu ngừng lại, người vừa lạnh lại không được, đành phải
đội mũ áo lông lên đi tới sân ga trong ngõ hẻm bên cạnh... Quán
bán hàng náo nhiệt mở đầy ngõ hẻm.
Bà chủ nhận ra là khách quen, thấy cô muốn vào tránh mưa, nhiệt tình bảo cô tùy tiện ngồi, còn rót cho cô cốc nước nóng.
Vưu Khả Ý cầm cốc nước nóng hơi bỏng tay, bị sương mù hun, thậm chí hốc mắt hơi nóng lên.
Cũng không biết ngồi bao lâu, nước nóng cũng đổi ba lượt rồi, ngay khi cô
tập trung lực chú ý suy nghĩ Lục Đồng còn có thể đi lqd đâu, mà mình
không mang chìa khóa có thể đi nơi nào thì chợt nghe thấy cách vài bàn
truyền tới một âm thanh quen thuộc.
"Một phần hải sản nướng, như cũ, không bỏ hành tỏi."
Âm thanh này... Cô nghiêng đầu nhìn theo bản năng, lại vô tư vừa đúng lúc chống lại một đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh.
Nghiêm Khuynh mặc áo khoác xám, cổ áo che ở cằm, cầm ô màu đen trong tay, đang đứng ở lều lớn nghi ngờ nhìn cô.
Ánh mắt kia giống như đang nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!