Editor: Nhạc Dao
Beta
-er: Uý Hà
Vận động viên Quốc gia ẩu đả tuyệt đối không phải là việc nhỏ, bây giờ khắp hotsearch của Weibo và tin tức trong nước đều nói về chuyện này.
Hoàng Quốc Huy nhìn Cố Tần với vẻ thúc giục, nhưng Cố Tần vẫn không chịu nói lời nào. Ông chỉ cần nghĩ đến sự phiền toái sắp xảy ra là đã nhức đầu không thôi.
"Cố Tần, nếu không phải lỗi của cậu thì tôi chỉ cần nói với ban tổ chức và chuyện này sẽ biến mất như một cơn gió. Nhưng nếu cậu không lời nào thì đồng nghĩa với việc thừa nhận mình sai, sau đó sẽ bị cấm thi đấu, việc này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp và cách đánh giá của mọi người về cậu đấy, cậu có biết không?"
"Tôi biết."
"Nếu minh tinh làm chuyện này thì dù họ không nói lời nào, mọi chuyện cũng sẽ bị lãng quên. Nhưng cậu không phải là minh tinh, mà là vận động viên, nếu cậu không giải thích rõ ràng thì sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức kéo đến." Hoàng Quốc Huy duỗi tay xoa thái dương: "Tôi quyết định ba ngày sau sẽ mở một cuộc họp báo, đến lúc đó cậu sẽ phải giải thích mọi việc rõ ràng, và phải công khai xin lỗi mọi người, về phía ban tổ chức tôi sẽ giúp cậu câu giờ trước.
Tạm thời cứ vậy đã, hai ngày này cậu cứ ở yên trong nhà, đừng ra ngoài." Sau khi dặn dò xong, Hoàng Quốc Huy nhìn về phía Thành Nham: "Thành Nham đưa Cố Tần về bằng cửa sau đi, đừng để cho phóng viên bắt gặp."
Thành Nham gật đầu, cầm chìa khóa xe rồi đi sát bên Cố Tần.
Lúc gần đi, tuy Cố Tần nhìn Hoàng Quốc Huy nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, lẳng lặng rời khỏi với Thành Nham.
Trên đường về, Cố Tần ngồi ghế phụ vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì. Khoé mắt Thành Nham liếc Cố Tần, thở dài, nhẹ giọng mở miệng: "Tần Tần, đây không phải là tác phong của cậu."
"Hửm?" Cố Tần lười biếng đáp, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thành Nham tiếp tục nói: "Có phải chuyện này có liên quan đến Dư Niệm không?"
Dầu gì hai người họ biết nhau đã mười năm, tuy Thành Nham không dám nói mình có thể đoán được Cố Tần đang nghĩ gì, nhưng tuyệt đối có thể nói là người hiểu Cố Tần nhất. Tuy Cố Tần ngạo mạn nhưng không dễ nổi cáu, dù người khác chọc ghẹo cậu thì cậu cũng không phải loại người lập tức trả đũa. Cố Tần của trước kia có lẽ là người như vậy, nhưng từ khi xảy ra chuyện bị gãy chân, Cố Tần đã trầm tính hơn hẳn. Thành Nham nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến một người – Dư Niệm.
Cũng chỉ có cô ấy mới có thể khiến Cố Tần điên cuồng như thế này.
"Chắc không đến nỗi phải lừa tôi chứ?"
Ngón tay Cố Tần run rẩy, mở miệng nói: "Ông ta bắt nạt Dư Niệm, giờ cô ấy đang nằm trong bệnh viện."
Chỉ mấy từ ngắn ngủi của Cố Tần đã khiến Thành Nham đoán được bảy tám phần của sự việc. Đang đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, Thành Nham quay đầu nhìn về phía Cố Tần: "Cậu sẽ nói gì trong cuộc họp báo?"
Cố Tần im lặng, nhưng chính sự im lặng này đã là câu trả lời rõ ràng nhất của anh.
Bây giờ sự nghiệp của Dư Niệm đang trên đà phát triển, cô lại còn là người của công chúng. Nếu họ để lộ chuyện về cha dượng của Dư Niệm thì quá khứ của cô cũng theo đó mà lộ ra, bao gồm chuyện cô từng điều trị trong bệnh viện tâm thần. Thử nghĩ mà xem, có khán giả nào tin tưởng vào một người MC như vậy không? Chắc chắn là không rồi. Nếu vậy thì đài truyền hình còn muốn thuê nhân viên như vậy không?
Đáp án tuyệt đối là không.
Hiện thực tàn khốc như vậy. Dù Dư Niệm đã từng gặp phải chuyện đáng buồn như thế nào thì cũng chỉ truyện cười trong mắt mọi người, thậm chí đám anh hùng bàn phím ghét cô cũng sẽ nhân lúc này mà nói ra những lời khiến cô tổn thương sâu sắc.
Cô vừa yếu đuối vừa mẫn cảm, nhút nhát nhưng lại lương thiện, chỉ có mình anh là chỗ dựa của cô. Từ khoảnh khắc đầu tiên gặp Dư Niệm, Cố Tần đã tự hứa với lòng mình là phải bảo vệ cô thật tốt, dù phải trả cái giá đắt đến cỡ nào thì anh cũng sẽ không để cho bất kỳ ai xúc phạm tới cô.
"Nếu cậu bị cấm thi đấu thì sao? Nghiêm trọng hơn thì sẽ bị đuổi khỏi đội tuyển quốc gia đấy."
Cố Tần bỗng nhiên nhìn về phía Thành Nham, gằn từng chữ một: "Ai trong các cậu cũng đều có thể trở thành Quán Quân Thế Giới hoặc niềm kiêu hãnh của Trung Quốc. Nhưng Quán Quân Thế Giới của Dư Niệm và niềm kiêu hãnh của cô ấy thì… Chỉ có mình tôi thôi, tôi không thể để cô ấy thất vọng được."
Thành Nham thở dài, không khuyên Cố Tần nữa. Bởi vì anh biết cố Tần là một người cố chấp đến cỡ nào, một khi đã quyết định là sẽ không dễ dàng thay đổi.
Đến cửa chung cư, Thành Nham chậm rãi dừng xe lại, nhìn xung quanh thì thấy có mấy người đang thập thò trước cửa.
"Bọn chó săn kìa."
"Không sao, cứ đi vào đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!