Chương 4: (Vô Đề)

Lúc trước Cố Tần đạt giải quán quân trong vòng thi chung kết môn bóng bàn quốc tế, mọi người trong đội đã nghĩ muốn tổ chức bữa tiệc chúc mừng cho anh. Kết quả không khéo, tổn thương ở chân anh tái phát cùng với chuyện dọn nhà, vì vậy bữa tiệc ăn mừng này phải đẩy đến tận hôm nay.

Mọi người trong đội bóng nháo loạn thành một đoàn ở phòng khách, Hứa Hải Xuyên lôi kéo mấy người nhỏ tuổi hơn chơi đánh mạt chược trên cái bàn vuông, còn Thành Nham cùng với Phương Mạnh Hàng lại bận rộn đi lại ở trong phòng bếp.

Chuột đem mấy lon bia mới mua để một bên trên chiếc bàn trà, ngược lại mang theo hai cái chai ma sát vào người người của Hứa Hải Xuyên.

Ghế sô pha để đầy quần áo bọn họ cởi ra cùng với sách vở loạn thất bát tao, Cố Tần cầm quần áo cuộn thành một cục, tiện tay vứt trên mặt đất, lại đẩy sách vở qua một bên. Dọn ra một góc hẻo lánh, Cố Tần lười biếng làm ổ ở trên đó, cánh tay dài duỗi ra, lấy bia trên bàn trà mở ra sau đó cầm trong tay.

Thành Nham đang nấu cơm liếc mắt nhìn anh:

"Tần, tổn thương trên chân của cậu còn chưa lành hẳn, đừng uống bia."

Tay Cố Tần dừng lại một chút, sau đó im lặng trả lon bia về vị trí cũ.

"Cùng một màu, Hồ rồi!"

Hứa Hải Xuyên đẩy hàng mạt chược, xông đến mở tay của mấy người khác:

"Trả tiền trả tiền."

"Không có lý nào, bất công, không chơi cùng anh Hứa nữa, chắc chắn là ăn gian."

"Tiểu tử tại sao nói vậy."

Hứa Hải Xuyên đánh một cái vào sau gáy của Đông Tử:

"Cái này anh gọi là mưu kế, các cậu phải học tập thật tốt đấy. Cái này về sau có thể dùng trên sân bóng, đúng không, lão Tam."

Cố Tần liếc mắt nhìn cậu ta, đùa cợt nói:

"Vậy sao lúc ở trên sân bóng lại không thấy cậu có nhiều mưu kế như vậy."

Đông Tử là người đầu tiên cười ra tiếng:

"Anh Hứa, nếu dựa theo lời anh nói. Em có thể lý giải được vì sao anh luôn không thắng được anh Cố rồi."

Lúc ấy Hứa Hải Xuyên cùng Cố Tần đồng thời được chọn vào đội tuyển bóng bàn quốc gia, dù đã qua lâu như vậy, nhưng Hứa Hải Xuyên chưa từng thắng được Cố Tần dù chỉ một lần. Bất kể là luyện tập hay thi đấu, thi đấu thông thường; hay là thi đấu lưu động, thi đấu tuyển chọn. Chỉ cần gặp phải Cố Tần, kết cục không hề ngoài ý muốn.

Đông Tử chọc trúng tử huyệt của Hứa Hải Xuyên, cậu ta nhào tới kéo lấy lỗ tai của Đông Tử, hung hăng kéo qua kéo lại:

"Mẹ nó, đó là bởi vì anh không có hèn hạ như anh Cố của cậu."

Trong phòng bếp, Thành Nham đột nhiên cho bọn họ một ánh mắt, Hứa Hải Xuyên lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn ngồi một bên không dám ầm ĩ nữa.

"Nói đến Tam ca, bên cạnh cũng mới có người chuyển đến."

Chuột đột nhiên mở miệng.

Mọi người nghe xong, bắt đầu thấy hào hứng.

"Nam hay nữ vậy?"

Chuột cười hắc hắc:

"Nữ."

Hai mắt Hứa Hải Xuyên sáng rực lên, không nói hai lời chen đến bên người Chuột:

"Lớn lên trông như thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!