Editor: Thiên Vi
Nghĩa trang Thiên Lăng.
Mới sáng sớm, bầu trời bỗng nhiên rơi xuống từng hạt mưa nhỏ tí tách, trong cơn mưa phùn gió nhẹ thổi, trước mắt là một cái cầu thang uốn lượn màu đen, chìm trong màn sương mù, lúc ẩn lúc hiện giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Cố Tần đang đi ở trên đó, chậm rì rì bước lên từng bậc thang một đi về phía trước.
Đi được nửa đường, tay cầm bó hoa của Cố Tần đột nhiên siết chặt lại, anh thở dốc, hai mắt nhắm lại, tiếp tục đi về phía trước. Sáng sớm nghĩa trang thật yên tĩnh, bụi cỏ hai bên đường bị gió thổi lay động, phát ra những tiếng rào rào, tựa như tiếng than nhẹ, lại tựa như người chết nơi đây đang lẩm bẩm.
Lên bậc thang, đi qua một ngã rẽ, Cố Tần dừng lại trước một ngôi mộ bằng bia đá.
Trên bia mộ là di ảnh một người đàn ông thoạt nhìn còn khá trẻ, nhìn qua tuổi tác cũng khoảng ba bốn mươi tuổi, hắn đeo kính mắt, nhìn rất hào hoa phong nhã. Cố Tần đặt bó hoa xuống, sau đó cung kính cúi đầu ba cái với bia mộ kia.
Cố Tần đứng trước bia mộ suốt một ngày, đợi khi mặt trời sắp xuống núi, anh mới hậu tri hậu giác có phản ứng.
Cố Tần đeo khẩu trang lên, giọng nói hơi hơi khàn khàn:
"Tôi phải đi rồi, huấn luyện viên Phùng."
Trên bia mộ người đàn ông vẫn cười như trước, ôn hòa một mảnh.
Hai mắt Cố Tần khẽ run run, xoay người rời khỏi nghĩa trang.
*****
Trở lại trụ sở huấn luyện, Hoàng Quốc Huy biết rõ hôm nay anh đi đâu, liền mở một con mắt nhắm một con mắt không hỏi nhiều.
Đổi quần áo ẩm ướt trên người, Cố Tần cầm chiếc vợt bóng bàn, chuẩn bị đi huấn luyện. Nhưng vào lúc này, Chuột vừa gặm quả táo vừa lén lén lút lút đi tới.
"Tam ca…"
Chuột giơ tay chọc chọc bả vai Cố Tần, nhìn quanh bốn phía, sau đó là ghé sát bên tai của Cố Tần:
"Hôm nay anh đi gặp huấn luyện viên Phùng à?"
"Ừ."
"Trách không được anh không trở về."
Chuột cắn một miếng táo, tròng mắt xoay lòng vòng, đôi môi khẽ chuyển động:
"Có chuyện này, không biết nên nói với anh hay không."
"Chuyện gì?"
Hai mắt Cố Tần rũ xuống, nhớ tới điện thoại di động của mình còn để ở trên giường, anh xoay người đi về phía giường của mình, lấy điện thoại để trong ngăn kéo ra.
"Chị dâu không muốn em nói cho anh biết."
Chuột nói, trong giọng nói hàm chứa một chút ủy khuất.
Chị dâu?
Cố Tần nhíu mày, anh mở khóa điện thoại di động, lại nhìn thấy có không ít cuộc gọi nhỡ, đều là của Dư Niệm.
Suy nghĩ của Cố Tần trăm chuyển, một ý niệm đột nhiên nhảy ra ở trong đầu, nhưng anh lại không dám xác định. Cố Tần nhìn về phía Chuột, thấp giọng hỏi:
"Dư Niệm đã tới đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!