Chương 20: (Vô Đề)

Editor: Thiên Vi

Lúc này thời gian đến cuộc họp chỉ còn lại nửa giờ, nhưng thật trùng hợp, Thẩm Lâm Xuyên bị kẹt ở trên đường lớn. Anh ta giơ cổ tay lên xem thời gian, đôi lông mày đẹp hơi chau lại.

Thẩm Lâm Xuyên nhìn về phía người trợ lý lái xe ngồi đằng trước, hỏi:

"Không phải nói con đường này sẽ không bị kẹt xe sao? Chuyện gì xảy ra?"

Giọng nói của anh ta trong trẻo lạnh lùng, trong đó hàm chứa cả một chút không kiên nhẫn.

Mắt của người trợ lý dò xét ra bên ngoài:

"Hình như trước mặt xảy ra tai nạn xe cộ."

Lông mày của Thẩm Lâm Xuyên nhíu lại càng chặt, ngón tay thon dài thoáng gõ theo nhịp lên đầu gối. Sau nửa ngày, cuối cùng Thẩm Lâm Xuyên không ngồi yên được nữa, mở cửa đi xuống.

Cách đó không xa ở phía trước, xung quanh đã xúm lại không ít người.

Chỉ thấy toàn đầu người chuyển động, tiếng ồn ào giống như tiếng nước đang sôi trào quay cuồng, lấp đầy không gian xung quanh.

Thẩm Lâm Xuyên hí mắt, nhìn xuyên qua khe hở, anh ta nhìn thấy một đầu tóc dài đen nhánh, hẳn là một cô gái. Thẩm Lâm Xuyên lại đi lên phía trước vài bước, anh ta rất cao lớn, cho dù không đứng ở hàng đầu tiên cũng có thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Đúng là một cô gái, mặc một bộ váy liền áo đen trắng đan xen, thân hình có chút quen thuộc…

Thẩm Lâm Xuyên chăm chú nhìn vài giây, sau đó, trái tim hung hăng nhói lên một cái. Thẩm Lâm Xuyên gạt đám người ra, đi đến hàng đầu bên trong.

"Đừng lách vào ah."

"Anh làm gì thế?"

"Tôi biết cô ấy."

Thẩm Lâm Xuyên nói, giọng nói hàm chứa một chút nôn nóng. Thẩm Lâm Xuyên đi vào bên trong. Lúc này, hô hấp của anh ta đã có một chút rối loạn. Thẩm Lâm Xuyên nửa quỳ trên mặt đất, đầu ngón tay run rẩy vuốt ve những sợi tóc che đi gương mặt của cô gái.

Lúc nhìn thấy gương mặt này lần nữa, trong lòng giống như có người lấy dao dùng sức đâm vào, đau nhức.

Thẩm Lâm Xuyên giật giật bờ môi, thốt ra hai chữ:

"Dư Niệm…"

"Anh biết cô ấy à? Lái xe gây chuyện đã bỏ trốn rồi, có lẽ 120 sẽ tới ngay lập tức."

Vừa dứt lời, tiếng u u của xe cứu thương từ phía sau truyền đến.

Đám người tản ra, nhân viên cùng bác sĩ của bệnh viện đỡ người lên xe ở phía trước.

"Anh biết cô ấy à?"

"Vâng."

Thẩm Lâm Xuyên vội nói:

"Tôi là… Bạn của cô ấy."

"Vậy anh lên xe, đi cùng chúng tôi một chuyến."

Hầu kết Thẩm Lâm Xuyên chuyển động, nói:

"Tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!