Chương 12: (Vô Đề)

Tâm động chỉ sinh ra trong một cái nháy mắt.

Cách tay dày rộng của Cố Tần hoàn toàn vây cô vào trong ngực, người Dư Niệm dán chặt vào người của Cố Tần, xuyên thấu qua vạt áo, cô có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc của anh, còn có thể nghe được tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của anh.

Phía sau lưng Dư Niệm lập tức cứng đờ, cô không khỏi nhẹ nhàng thở hắt ra, trong giọng nói lúc mới tỉnh ngủ có một tầng chột dạ không hiểu:

"Chân đã tê rồi."

"Tôi lại nghĩ đến cô yêu thương nhung nhớ tôi."

Giọng nói của người đàn ông mang theo chút vui vẻ, âm thanh khàn khàn giống như ngón tay có vết chai khẽ vuốt vào vành tai, hơi ngứa, lại tê dại vô cùng.

Dư Niệm hơi xấu hổ, muốn tránh thoát khỏi ôm ấp của Cố Tần. Nhưng Cố Tần chợt kéo cổ tay của cô, không cho cô cử động dù chỉ một chút. Bàn tay quanh năm chơi bóng của anh mang theo vết chai mỏng, khi ma sát với làn da mịn màng có một chút không thoải mái rất nhỏ.

Cố Tần từ trên cao nhìn xuống Dư Niệm, trong ga

-ra ánh sáng mờ nhạt chiếu vào trên người anh, giống như một tầng sa mỏng bay lơ lửng bất định, bay lượn xung quanh người của anh. Đôi hàng mi run rẩy, trong đôi mắt thâm thúy phản chiếu hai gò má đỏ hồng của Dư Niệm.

"Dựa vào tôi mà đi."

"Nhưng mà…"

Giọng nói của Dư Niệm hơi ngập ngừng, nói:

"Không tốt lắm."

Cố Tần lại nở nụ cười, trên gương mặt lạnh nhạt lộ ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ. Vốn luôn đạm mạc lại bị chuyện vui vẻ này đột kích, khiến cho anh có nhiều hơn vài tia mềm mại ôn nhu.

"Không có gì là không tốt."

Cố Tần kéo cô đi:

"Ai bảo chúng ta là hàng xóm đây."

Không cách nào phản bác.

Dư Niệm liếm đôi môi khô khốc, có chút ngại ngùng dựa vào người anh.

Cố Tần dìu cô, chậm rì rì đi vào trong thang máy.

Thang máy chặt hẹp, cô cúi đầu nhìn cánh tay đang lôi kéo cô kia, dày rộng hữu lực, cho người một loại cảm giác an toàn to lớn. Dư Niệm lại vụng trộm liếc mắt nhìn Cố Tần một cái, trùng hợp chống lại ánh mắt cũng đang nhìn qua của anh, Dư Niệm ho nhẹ một tiếng, dời ánh mắt sang một bên.

Thang máy lên đến tầg 12 thì dừng lại, chân Dư Niệm đã đỡ tê, cô móc cái chìa khóa ra, chuẩn bị mở cửa.

Cố Tần vỗ vỗ bả vai Dư Niệm, giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau.

"Điện thoại di động của cô đâu?"

Điện thoại?

Dư Niệm mở túi xách của mình lấy điện thoại ra, luống cuống tay chân đưa tới.

Người đàn ông cầm lấy, chơi đùa vài giây, đầu lông mày đẹp bắt đầu hơi cau lại. Dư Niệm sững sờ một lúc, sau đó mới kịp phản ứng có lẽ Cố Tần không biết dùng điện thoại di động của cô.

Cố Tần không am hiểu những thứ đồ điện tử này, lúc trước khi sử dụng điện thoại di động, phải tốn rất nhiều thời gian.

"Anh muốn gọi điện thoại sao?"

"Ừ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!