Chương 11: (Vô Đề)

Editor: Thiên Vi

"Muộn như vậy vẫn chưa về nhà?"

Cố Tần chậm rãi đi về phía cô, đèn đường giống như ánh mắt đưa tình chiếu thẳng vào trên người anh, khiến anh được bao phủ trong một tầng ánh sáng hư ảo. Dư Niệm nhìn đôi mắt thâm thúy kia của Cố Tần, đầu không khỏi cúi thấp xuống.

"Không có lái xe?"

Dư Niệm hít hít mũi, nói:

"Xe đưa đi sửa rồi, buổi sáng ngồi xe lửađến."

"À."

Cố Tần lên tiếng, sau một lúc lâu không nói gì nữa.

Bỗng nhiên, Cố Tần cởi áo khoác màu đen mặc trên người ra, anh đi lên vài bước, đem áo khoác choàng lên vai của Dư Niệm. Động tác của Cố Tần rất dịu dàng, sợi tóc màu đen của cô sượt qua tay của anh, thậm chí Dư Niệm có thể ngửi được thấy mùi mồ hôi thoảng thoảng từ trên người của Cố Tần.

Hành động của Cố Tần khiến cho Dư Niệm hoàn toàn ngốc, đợi khi cô kịp phản ứng, có một loại cảm xúc lạ lẫm bắt đầu chậm rãi lan tỏa từ dưới đáy lòng, nó giống như dây leo, dần dần quấn quanh toàn bộ huyết mạch toàn thân.

"Ăn cơm chưa?"

Hai mắt Dư Niệm không khỏi giương lên nhìn về phía anh, gương mặt Cố Tần vẫn lạnh lùng trong trẻo như trước, nhưng giờ phút này, thần sắc của anh lại ẩn chứa một loại cảm xúc mà Dư Niệm không hiểu.

Dư Niệm lắc đầu:

"Vừa tan tầm, chưa ăn."

"Ừ."

Cố Tần nghĩ nghĩ, liền móc một miếng chocolate từ trong túi áo ra đưa tới:

"Cho."

Miếng chocolate kia, hiển nhiên là chờ đợi một thời gian rất lâu ở trong túi áo của anh, vỏ ngoài đã có chút nhăn nheo. Hai mắt Dư Niệm trừng lớn:

"À?"

Cố Tần nhíu mày, nói:

"Cô giảm béo?"

"Không… Không giảm."

Dư Niệm cắn môi, giơ tay cẩn thận từng li từng tí cầm lấy vật nhỏ ở trong lòng bàn tay của anh. Dư Niệm cúi đầu xé vỏ ngoài, nhưng xé một lúc lâu mà cái vỏ không rách, ngay lúc Dư Niệm muốn quăng đi, một bàn tay to lớn cấm lấy miếng chocolate đáng thương ở trên tay của cô □□.

Đang lúc Dư Niệm chìm trong kinh ngạc, Cố Tần cầm miếng chocolate vẫn chưa xé rách được vỏ ngoài kia cho vào trong miệng, hàm răng dùng sức kéo một cái, vỏ ngoài của miếng chocolate được xé rách, Cố Tần một lần nữa đưa miếng chocolate lên miệng của cô:

"Cho."

Dư Niệm ngơ ngác há mồm cắn, hương vị chocolate đắng đắng chậm rãi tràn ngập bên trong khoang miệng của cô, đồng thời, đầu lưỡi ấm áp của cô còn vươn ra liếm qua đầu ngón tay của Cố Tần.

Đầu lưỡi của cô trơn ướt, lúc tiếp xúc lên bề mặt ngón tay của anh, thật giống như chạm phải điện, khiến cho sống lưng của Cố Tần cứng ngắc.

Trong nháy mắt đó, hai người đồng thời sửng sốt.

Nguyệt bạch phong thanh*, chợt có chiếc xe lướt qua rất nhanh ở trên đường cái. Bọn họ đều giữ nguyên tư thế, miếng chocolate trong miệng đã bắt đầu hòa tan, có một loại cảm xúc tên là ngượng ngùng dần dần chiếm lĩnh bức tường trong lòng của Dư Niệm. Cô lui về phía sau vài bước, ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ không dám nhìn Cố Tần.

(Nguyệt bạch phong thanh*: Hình dung ban đêm u tĩnh tốt đẹp.)

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!