Editor: Thiên Vi
"Tôi nhớ ra rồi! Cô gái kia không phải là cô gái lái xe hôm ấy ư, nhanh như vậy Tam ca đã dụ dỗ được người ta rồi à."
Chuột trêu ghẹo nói, nhìn Cố Tần bằng ánh mắt đầy ranh mãnh.
Cố Tần liếc mắt nhìn cậu ta, nói:
"Cái gì gọi là dụ dỗ? Chúng tôi là hàng xóm."
"Không được mấy ngày đã chạy sang nhà người ta rồi, còn nói là không muốn dụ dỗ người ta? Em cũng không tin với tính cách của anh sẽ làm ra loại chuyện quên mang chìa khóa này."
Tay rót nước của Cố Tần hơi dừng lại :
"Hoàn toàn chính xác, tôi đã quên."
Mấy người kia nhếch miệng, trên mặt tràn đầy không tin.
Cố Tần thoải mái nói sang chuyện khác:
"Sớm như vậy đã qua chỗ tôi làm gì vậy?"
"Nghe huấn luyện viên nói anh muốn trở về đội?"
"Ừ."
Cố Tần gật đầu :
"Huấn luyện viên nói có thể trở về đội với thân phận là người mới."
"Nói cũng đúng, nếu thật sự kéo dài ba tháng, bị lạnh nhạt thì phải làm sao bây giờ."
Vận động viên như bọn họ, sợ nhất chính là phải dừng lại, một khi ngượng tay, cái cảm giác kia thật sự là không tốt.
"Kỳ thật chúng em chỉ đi ngang qua sau đó muốn vào nhìn anh một chút, thuận tiện nhắc nhở anh đừng quên đến dự tiệc sinh nhật của Tam Mộc tối nay."
Mấy người đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Cố Tần:
"Chúng em đi về đã, buổi tối gặp."
Cố Tần tiễn mấy người ra cửa, lúc trở về, chợt nghe thấy đối diện truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
Tay đang đóng cửa của Cố Tần dừng lại, hai mắt không khỏi giương lên nhìn lại.
Dư Niệm thay đổi một thân quần áo nghiêm túc, trang điểm tinh xảo, trên tay cầm cái túi xách đang muốn khóa cửa.
"Đi làm?"
Vốn Dư Niệm còn sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười với Cố Tần:
"Ừ."
Trầm mặc trong chốc lát, Cố Tần nhẹ giọng nói:
"Trên đường cẩn thận."
Chỉ bốn chữ đơn giản, lại khiến cho gò má của Dư Niệm đỏ lên.
Cô không nói chuyện, vội vàng nhấn nút thang máy đi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!