Rạng sáng lúc năm giờ, còn 3h nữa mới đến thời gian gặp mặt các Fans hâm mộ.
Mới vào đầu xuân thời tiết hơi lạnh, sáng sớm hướng gió thay đổi lại càng thêm rét lạnh thấu xương. Thời tiết không tốt, Dư Niệm vừa đến cửa ra vào của sân vận động, trên không trung liền rơi xuống từng hạt mưa phùn rả rích.
Cô mới bị cảm mạo còn chưa khỏe, gió từ phía Nam thổi tới khiến cô lạnh đến phát run.
Dư Niệm buộc chặt chiếc mũ của áo khoác, lại lôi kéo cái khẩu trang màu trắng.
"Cô gái, sớm như vậy đã tới rồi sao, đợi ai ah?"
Người công nhân bảo vệ môi trường đỗ xe ở một bên, từ trên xe lấy xuống một cái chổi lớn.
Dư Niệm lui về sau: "Vâng, đợi người."
Cô đang bị mất tiếng, giọng nói nghe mơ hồ không rõ.
Người công nhân bảo vệ môi trường liếc nhìn cô một cái, thuận miệng đáp lời nói: "Người nào lại để cô chờ sớm như vậy, hiện tại mới năm giờ a."
Dư Niệm cười cười, không trả lời, chỉ nắm chặt cái túi màu đen ở trên tay.
*****
Một lúc sau, hai chiếc xe MPV màu trắng chậm rãi đi đi về phía bên này.
"Không phải chứ, hiện tại đã có người đến rồi hả?"
Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Lâm Hạo nhìn thấy một thân ảnh cô đơn của một cô gái ở xa xa.
"Trên cánh tay còn dán khẩu hiệu cổ vũ. Tam ca, anh nói có đúng là Fans hâm mộ của anh hay không?" Lâm Hạo đẩy cánh tay người đàn ông ngồi bên cạnh, giọng nói ranh mãnh.
CốTần nhấc mí mắt, không nói gì.
"Lạnh như vậy, chỉ sợ sẽ đông lạnh hỏng mất…"
Lâm Hạo thuận miệng lầm bầm một tiếng.
Cố Tần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe nhanh chóng lướt qua sân vận động, khoảng khắc Cố Tần nhìn về phía cô gái kia, vừa đúng lúc cô gái ngẩng đầu, trong một cái nháy mắt đó, Cố Tần chỉ thấy một đôi mắt hắc bạch phân minh, một đôi mắt sạch sẽ sáng như ngọc.
Trong lòng của anh khẽ động, lại nhàn nhạt khép lại hai con ngươi.
"Chuột…" Cố Tần mở miệng, giọng nói hơi hơi trầm xuống.
"À?"
"Cậu đi xuống, đưa túi cơm sáng này cho cô ấy."
Cái túi cơm này lúc xuất phát mới mua đấy, cậu ta còn chưa kịp ăn.
Lâm Hạo trừng mắt nhìn: "À?"
"Nhanh đi." Cố Tần nhíu mày, sau khi ném túi cơm sáng vào trong lồng ngực của cậu ta, liền bảo lái xe dừng xe.
Lâm Hạo mờ mịt nhìn cái túi trên tay: "Tại sao anh không đi?"
"Bảo cậu đi thì đi đi, còn nhiều lời vô ích như vậy làm gì." Lông mày Cố Tần cau lại, giọng nói đã có chút không kiên nhẫn.
Chuột khiêu mi, mở cửa xe đi xuống.
Gió xuân tháng hai giống như cái kéo, lời này không sai. Vừa xuống xe, Chuột đã bị gió phương Nam như đao quét qua hai má, đau nhức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!