Thế là Cố Tri Vi giơ tay lên, bỗng nhiên ôm lấy khuôn mặt của Giang Thuật, sức lực rất lớn, như thể muốn bóp bẹp khuôn mặt của anh.
Trước đó Giang Thuật bị Cố Tri Vi đạp một cước vào bụng dưới, đành ngồi ở trên bàn trà bằng đá cẩm thạch. Rồi sau đó mới đỡ Cố Tri Vi ngồi xuống, hai người bọn họ mặt đối mặt quan sát lẫn nhau.
Chỉ là Giang Thuật có ưu thế về chiều cao, ngồi ở trên bàn trà cũng vẫn cao hơn Cố Tri Vi rất nhiều, cô phải hơi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nên mới có thể quan sát tường tận rõ ràng dung mạo của anh một cách toàn diện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong chớp mắt Cố Tri Vi ôm lấy khuôn mặt của anh ấy, suy nghĩ của Giang Thuật như bị cắt đứt. Trong đầu chỉ còn lại là một mảnh sương trắng ngần, hoàn toàn mờ mịt.
Cố Tri Vi nâng khuôn mặt người đàn ông lên, mượn lực ngồi xổm trên ghế sô pha, nghiêng cơ thể lại gần. Cô ngồi dậy chầm chậm, quỳ rồi lại leo áp sát lên chân của Giang Thuật. Cơ thể lung lay, còn cần Giang Thuật phải đỡ eo của cô thì mới có thể ổn định.
Nhưng dù cho có như vậy, Cố Tri Vi cũng đã đạt được mục đích rồi.
Cuối cùng thì cô cũng cao hơn Giang Thuật được một đoạn, cô cúp mắt, từ trên cao nhìn xuống anh. Một đôi mắt hạnh uốn thành đường cong, hàm răng cười tựa trăng khuyết. Đôi mắt to tròn ngập nước phân biệt rõ trắng đen của Cố Tri Vi, ánh mắt mông lung, rất say lòng người. Giang Thuật nhìn vào mắt cô, trong mắt cũng dần dần toát ra sự mê ly sau khi say rượu… Khoảng cách gần lại đối mặt như vậy, Giang Thuật thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của Cố Tri Vi.
Vừa hít vừa thở, tuần hoàn qua lại… Trong lòng anh càng khó chịu, hô hấp cũng dần dần rối tung lên.
"Cố Tri Vi…" Giọng điệu từ tính của Giang Thuật, một tay vịn ở sau lưng của cô, một tay khác bắt lấy cổ tay của cô.
Anh vốn muốn ôm cô xuống từ trên đùi mình, nhưng không biết vì sao, lực đạo lúc bắt lấy cổ tay của Cố Tri Vi không khống chế được tốt, khiến cô nhíu mày kêu đau. Cả người dứt khoát dạng chân ngồi trên đùi của Giang Thuật.
Cả quá trình cùng lắm cũng chỉ ngắn ngủi có mấy giây, lại khiến trong lòng Giang Thuật cuộn trào sóng to gió lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hô hấp của anh hơi ngừng lại, nửa người thon dài phía trên hơi ngửa ra sau một chút, nhưng cũng không ngăn được hô hấp Cố Tri Vi đang dần lấn đến. Bàn tay kia của cô đã rơi trên mặt anh, thuận thế trượt, xuôi theo cằm, cổ, lòng bàn tay đặt lên lồng ngực của anh.
Một khắc này, Giang Thuật cảm nhận được trái tim của mình như đang ngừng nhảy. Ngay sau đó, tiếng tim đập nhanh như gió bão thổi lên hạt mưa, lốp bốp, loạn thành một mảnh…
Sau khi Cố Tri Vi ngồi lên trên đùi người đoàn ông, lại một lần nữa rơi xuống nơi kế tiếp, nhưng lúc này cô không nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông nữa.
Ánh mắt cố tập trung vào nơi lồng ngực ở dưới bàn tay phải của cô.
Cô cảm nhận được vải áo đã ướt đẫm dưới lòng bàn tay của cô, áo sơ mi màu trắng, bị nước mưa làm cho ướt nhẹp nên lộ ra một mảnh trong suốt, xúc cảm vừa lạnh lại vừa ướt.
Nhưng chưa được bao lâu, Cố Tri Vi lại cảm thấy làn da thịt dưới lòng bàn tay kia như đang nóng lên, sự nóng bỏng lại ẩm ướt khiến cảm xúc của cô rung động không thôi, suy nghĩ đầy mơ hồ, liền ngẩng đầu lên, một lần nữa kéo ra một khoảng cách với người đàn ông trước mặt.
Sau khi tách ra, cô ngoảnh mặt, liếc mắt một cái.
Trong chốc lát, kiều diễm tựa như pháo hoa đang nở rộ, tuôn ra tia lửa lốp bốp, bắn ra trong lòng mỗi người.
Trong đầu của Cố Tri Vi vẫn trống rỗng, cô không thể nào phân biệt được thực tại và trong mơ, thậm chí không thể nào suy xét bất kỳ vấn đề dư thừa nào. Cho nên những lời nói và hành động của cô, đều chưa từng đi qua đại não.
Điểm này, Giang Thuật lại quá hiểu rõ. Anh đã sớm chứng kiến dáng vẻ lúc Cố Tri Vi uống say.
Nhưng, lúc Cố Tri Vi đỡ lấy lồng ngực của anh rồi tiến đến gần, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn cứ lơ lửng ở trước mặt anh, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, dịu dàng nhỏ nhẹ mà hỏi anh: "Giang Thuật… Anh biết hôn không?"
… Giang Thuật bị cô làm cho khiếp sợ. Tim của anh đập nhanh như ngựa hoang lao dốc, máu nóng cả người, cũng trong phút chốc như đang sôi trào cả lên.
Trong phòng khách không bật đèn, chỉ dựa vào đèn hành lang sáng mờ ảo ở trong nhà, ánh sáng lạnh ở bóng đèn như bóng tối vô biên, lại yếu ớt tựa như đom đóm. Hết lần này đến lần khác không hiểu rõ hoàn cảnh ở bên trong, dễ dàng tạo ra bầu không khí mờ ám.
Giang Thuật thậm chí còn cảm thấy nhiệt độ bên trong phòng tăng lên không ít, bằng không thì cả người anh cũng không thể nào phát nhiệt như thế, miệng đắng lưỡi khô. Đến cả suy nghĩ cũng sắp bị nung chảy.
Thật lâu sau, trong căn phòng yên tĩnh tối tăm, mới vang lên giọng nói của Giang Thuật: "… Cố Tri Vi, em say rồi."
Anh không có cách nào trả lời được câu hỏi của cô, chỉ mơ hồ cảm thấy, không thể tiếp tục để mặc Cố Tri Vi ngồi trên đùi của anh, ghé vào trong ngực anh, còn cách anh gần như vậy…
Lúc nói chuyện, hô hấp của bọn họ như có thể hoà lẫn vào nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!