Sự thật đã chứng minh rằng trực giác của Cố Tri Vi rất chính xác. Trong ván này, cô đã bị Chúc Nghiên ù bao, còn là bộ bảy đôi màu xanh Rồng nữa.
"Nghiên Nghiên, thật sự cảm ơn em đã nương tay nhé, thế mà lại không ù anh bảy lá đó." Bao Viễn Phi đắm chìm trong niềm vui thoát nạn.
Bởi vì anh ấy cũng chơi một con bảy ở vòng cuối cùng, Chúc Nghiên đã không làm hỏng bài của anh ấy và để anh ấy đi. Sau một vòng quay, Cố Tri Vi cũng chơi một quân bài bảy rồi ù bao cho Chúc Nghiên.
Nghe Bao Viễn Phi nói vậy, Chúc Nghiên mỉm cười với vẻ mặt thờ ơ: "Em nghĩ hẳn là còn một lá bảy nữa, cứ từ từ cái đã."
Thực ra là do vừa rồi khi Chúc Ngạn Vũ đi vệ sinh, anh ấy đi ngang qua Cố Tri Vi, thấy Cố Tri Vi có một quân bảy, liền nói gì đó với Chúc Nghiên.
Vì vậy, Chúc Nghiên đợi Cố Tri Vi chơi lá bảy ra.
Nhưng Bao Viễn Phi và những người khác đâu có biết chuyện đó.
Cho nên nghe thấy Chúc Nghiên trả lời như thế, Tiết Thịnh cũng cười cười, nửa đùa nửa thật nói: "Vậy thì em cũng thích mạo hiểm thật đấy, trên bàn chỉ có hai lá bài mà em còn dám chơi như thế."
"Người không biết còn tưởng em có đôi mắt nhìn thấu mọi vật, nhìn thấy bài của Vi Vi nên mới chờ cô ấy ra lá bảy đấy."
Tiết Thịnh nói, nụ cười trên khuôn mặt của Chúc Nghiên dần dần biến mất, cô ta cũng có chút xấu hổ: "Sao mà được chứ, nếu em mà có khả năng nhìn thấu vật thì chẳng phải nhìn thấy hết bài của mấy anh rồi còn gì?"
Sau đó, Bao Viễn Phi thúc giục khởi động lại trò chơi và thay đổi chủ đề. Về phần Chúc Nghiên, cô ta không quên nhắc Cố Tri Vi chấp nhận hình phạt nữa. Cô không những bị mất thẻ bài mà còn phải dán giấy lên mặt.
Tiết Thịnh cho rằng suy cho cùng cô là con gái, nghĩ dán một xíu cho có thôi mà được rồi. Nhưng Chúc Nghiên lại từ chối, cô ta thắng được bao nhiêu thẻ bài thì Cố Tri Vi phải dán bấy nhiêu giấy lên mới được.
Khi Giang Thuật trở lại phòng chơi bài sau khi trả lời điện thoại xong thì Cố Tri Vi đã bị dán 20 tờ giấy lên mặt rồi. Mặt cô vốn đã nhỏ, chắc chỉ to bằng lòng bàn tay anh nên 20 tờ giấy đã có thể che hết khuôn mặt của cô rồi, chưa kể vẻ mặt đó trông buồn cười thôi rồi. Ngoài ra, Cố Tri Vi còn rất hợp tác làm vẻ mặt hài hước cho mọi người xem nữa. Lúc này, trong phòng mấy người đều cười rộ lên, ngay cả Tiết Thịnh cũng nhịn không được.
Anh không cười Cố Tri Vi xấu xí vì đã thua bị dán giấy lên mặt, mà cảm thấy rằng cô có một tính cách tốt, ấm áp và mềm mại như một mặt trời nhỏ, khiến mọi người xung quanh cô đều cảm thấy thoải mái.
Kết quả, Tiết Thịnh nhìn thấy Giang Thuật trở về thì lập tức kéo đôi môi đang cười về lại. Nụ cười trên mặt anh ấy lập tức tắt lịm, lo lắng nhìn người đàn ông đang tiến đến với vẻ mặt u ám.
Giang Thuật khẽ cau mày, nhìn trên mặt Cố Tri Vi dán đầy giấy, trong lòng anh có một cảm xúc khó tả. Anh chỉ cảm thấy lòng mình hơi chua và khó chịu, hơi ngột ngạt. Cảm xúc dường như dao động khó nói lên lời.
Khi Cố Tri Vi nhìn thấy anh, cô cũng thu lại vẻ mặt nhăn nhó, tỏ ra hơi xấu hổ: "Tôi xin lỗi, Giang Thuật… Tôi thua mất rồi." Trong phút chốc cô đã thua một ván lớn, với giới hạn là 20 thẻ bài, nên cô đã làm mất đi 20. Điều đó đã phá vỡ huyền thoại về sự bất khả chiến bại của Giang Thuật.
Cố Tri Vi cảm thấy có lỗi với Giang Thuật. Kỷ lục trước đây của anh quá đẹp mà lại bị phá hủy trong tay cô mất rồi.
Giang Thuật không coi trọng việc đó, chỉ là nhìn tờ giấy trên mặt cô một hồi, càng xem càng cảm thấy chướng mắt. Cuối cùng, anh đưa tay gỡ từng tờ giấy bạc trên mặt của Cố Tri Vi. Chuyển động của Giang Thuật rất nhẹ nhàng đến nỗi Cố Tri Vi hoàn toàn không cảm thấy rằng mấy tờ giấy đã được gỡ xuống.
"Anh Giang Thuật, anh đang làm gì thế?" Chúc Nghiên nhíu mày, có chút không vui. Khó khăn lắm cô ta mới thắng được Cố Tri Vi một lần, áp đảo cô và khiến cho cô mất mặt. Mới vừa dán cho chút xíu thôi mà.
Bao Viễn Phi đó giờ luôn có tinh thần cạnh tranh và theo đuổi sự công bằng công lý.
Vì vậy, anh ấy cũng cảm thấy rằng thật không công bằng khi Giang Thuật trực tiếp gỡ những tờ giấy trên mặt Cố Tri Vi như thế. "Đúng rồi đó A Thụ, quy tắc là quy tắc, hơn nữa thứ này được dán bằng nước, sẽ không làm tổn thương da đâu..."
Giang Thuật tỏ ra không nghe thấy gì, tiếp tục nhặt tờ giấy ra cho đến khi khuôn mặt trắng trẻo và thanh tú của Cố Tri Vi trở lại như cũ. Cuối cùng anh cũng hài lòng, tâm trạng của anh đã được cải thiện lên rất nhiều.
Sau đó, giữa tiếng la hét không phục của Bao Viễn Phi, Giang Thuật đã dán hai mươi mảnh giấy đó lên mặt của chính mình. Giọng điệu vẫn lạnh lùng như vậy: "Có chơi có chịu, tôi dán cho."
Nói như vậy, Bao Viễn Phi cũng không còn gì để nói nữa: "Cũng được, dù sao vợ cậu chơi cho cậu, nếu cô ấy thua thì cậu bị phạt, cũng không phải là không được."
"Ai bảo hai người là vợ chồng cơ chứ? Vợ chồng là một thể đó mà." Tiết Thịnh buồn cười, bầu không khí trên bàn lập tức dịu đi.
Ván tiếp theo vẫn là do Cố Tri Vi chơi, Giang Thuật ở một bên giúp cô coi bài.
Anh ngồi bên cạnh cô, một tay đưa ra sau lưng của Cố Tri Vi, gần như nửa ôm lấy cô, giúp cô sắp xếp và đọc các quân bài, dạy cô cách chơi bài và nên giữ những quân bài nào.
Sau khi Giang Thuật dạy, Cố Tri Vi nhận ra cô dường như có thể hiểu được các quân bài rồi.
Ví dụ như ba, bốn, năm là một bộ bài, ba cái sáu vạn cũng là một bộ bài, hai quân bài giống nhau được gọi là "mạt chược".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!