Chương 43: (Vô Đề)

Sự ấm áp mơ hồ lan tỏa trong không khí, giống như một tấm màn trong suốt, lặng lẽ bao bọc lấy Cố Tri Vi và Giang Thuật. Nếu không phải do tiếng gõ cửa đột ngột thì Cố Tri Vi hẳn không biết giây tiếp theo cô có ngây ngẩn đến mức nhón chân lên cưỡng hôn Giang Thuật hay không nữa.

Giang Thuật cũng như vậy.

Đã có lúc, trong mắt anh chỉ có đôi môi đỏ mọng của Cố Tri Vi. Cơ thể anh gần như mất kiểm soát một lần nữa.

Nhưng tất cả những suy nghĩ này đã bị đứt đoạn do tiếng gõ cửa. Hai người trong phòng nhìn nhau một lúc lâu rồi lần lượt sực tỉnh lại, mỗi người một sắc mặt khác nhau.

Cố Tri Vi nhìn đi chỗ khác với đôi tai nóng bừng, cúi đầu hít một hơi thật sâu để cố làm dịu đi trái tim đang đập thình thịch. Cô không nhìn Giang Thuật, nên cô không biết rằng sau khi cô quay đi, Giang Thuật đã âm thầm nuốt trái khế trong vòm họng mình xuống. Sau đó người đàn ông xoay người đi mở cửa, sắc mặt âm trầm, bình tĩnh đến mức không nhìn ra được vừa rồi trong lòng dâng trào cảm xúc như thế nào.

Sau khi cửa mở ra, Giang Thuật nhìn thấy hai anh em Chúc Ngạn Vũ và Chúc Nghiên đang đứng ở ngoài cửa.

Chúc Ngạn Vũ đứng ra cười với anh rồi hắng giọng: "A Thụ, vào phòng tôi chơi mạt chược đi, đang có ba người, còn thiếu một người nữa." Thực ra, Chúc Ngạn Vũ nói như thế không phải để hỏi ý của Giang Thuật. Anh ta nói "thiếu một người nữa" có nghĩa là yêu cầu Giang Thuật lấp vào chỗ trống thôi.

Giang Thuật im lặng một lúc, như đang suy nghĩ. Vài giây sau, anh hỏi: "Đám Tiết Thịnh cũng ở đó phải không?"

Chúc Ngạn Vũ sửng sốt một lúc, sau đó gật đầu: "Đúng rồi, lão Bao cũng ở đây."

"Đã lâu rồi bốn người chúng ta mới cùng nhau chơi mạt chược. Lần cuối cùng chúng ta chơi mạt chược là vào năm cuối cấp của tôi. Vừa hay trong phòng tôi cũng có một phòng bài, tới chơi chung cho vui đi."

Giang Thuật cũng có phòng bài riêng.

Nhưng vì Cố Tri Vi cũng ở đó nên anh không thể mời Chúc Ngạn Vũ và những người khác vào phòng chơi được. Cuối cùng, Giang Thuật chấp nhận lời mời của Chúc Ngạn Vũ. Bởi vì anh chỉ muốn ra ngoài và bình tĩnh lại.

"Cậu đi trước đi, chút nữa tôi tới sau." Giang Thuật vừa nói xong thì đóng cửa lại. Chúc Nghiên đang đứng ở đằng sau vội vàng chạy lên gọi anh: "Anh Giang Thuật..." Giang Thuật nhìn về phía cô ta, không biết có ý gì.

Chúc Nghiên liếc nhìn vào phòng, bắt gặp Cố Tri Vi vẫn đang đứng đó, cô ta nói tiếp: "Anh Phi và anh Tiết Thịnh vẫn đang đợi đó… Anh nhanh lên đấy nhé."

Giang Thuật không nhận ra cô ta vẫn còn ở đó, anh ừ một tiếng đồng ý rồi từ từ đóng cửa lại.

Căn phòng trở lại sự im lặng như trước đó.

Giang Thuật quay lại và nhìn Cố Tri Vi vẫn còn đứng đó, anh mấp máy đôi môi mỏng: "Em nghe hết rồi đó… Tôi định ra ngoài chơi với Tiết Thịnh và những người khác một lúc."

Cố Tri Vi gật đầu, nhếch khóe môi với anh: "Anh đi nhanh đi, đừng để họ đợi lâu."

Thật ra cô không hiểu sao Giang Thuật không đi cùng với anh em Chúc Ngạn Vũ luôn, sao lại để chút nữa rồi mới đi. Hay là anh muốn đi vệ sinh?

Ngay lúc Cố Tri Vi đang nghĩ thì thân hình cao lớn của Giang Thuật đã lặng lẽ đến gần cô.

Cách tiếp cận của anh khiến trái tim cô như muốn bùng nổ, cô nín thở, không khỏi ngước mắt lên nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông này. Giang Thuật dùng ánh mắt nặng trĩu nhìn cô, ánh mắt đó cứ giống như hố đen không đáy, muốn hút người khác vào đấy. Dòng suy nghĩ của Cố Tri Vi như đông cứng lại.

"Có muốn đi cùng không?" Giang Thuật nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói dịu dàng đến kỳ lạ, giống như cơn gió xuân đầu tiên sau khi băng tuyết tan. Trái tim của Cố Tri Vi bỗng mềm đi, nhịp đập cứ tăng dần lên. Hàng lông mi cô khẽ run, cô ngước mắt lên tỏ vẻ không dám tin, bắt gặp ánh mắt sâu như biển của người đàn ông, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mấp máy: "Tôi?"

"Đúng rồi." Giang Thuật khẳng định. "Nếu như em không mệt."

Cố Tri Vi cười: "Không mệt, nhưng tôi không biết chơi mạt chược…"

Thực ra, vừa rồi cô còn đang nghĩ, Giang Thuật và đám người Chúc Ngạn Vũ đánh mạt chược, Chúc Nghiêm cũng nhất định sẽ ở bên cạnh bọn họ. Đột nhiên cô sinh lòng ích kỉ, không muốn Giang Thuật với Chúc Nghiên tiếp xúc nhiều như thế.

Nhưng dựa vào mối quan hệ vợ chồng trên sự thỏa hiệp giữa hai người thì hình như cô không có quyền để ngăn cản hai người họ qua lại với nhau. Xét cho cùng thì Chúc Nghiên là em gái của Chúc Ngạn Vũ, người anh em tốt với Chúc Ngạn Vũ cơ mà.

Cố Tri Vi nói xong, Giang Thuật im lặng một lúc.

Ngay lúc anh đang im lặng thì Cố Tri Vi tiếp tục: "Nhưng tôi có thể xem anh chơi rồi rút kinh nghiệm." Giang Thuật bị giọng điệu háo hức của cô làm cho giật mình trong vài giây, anh gật đầu mà không nói gì.

"Anh thật sự muốn dẫn tôi đi sao?" Cố Tri Vi vẫn có chút kinh ngạc. Không ngờ Giang Thuật lại mời cô. Trên mạng không phải nói đàn ông thường không thích đi ra ngoài mà theo bạn gái hoặc vợ sao?

Nghe thấy cô hỏi như thế, Giang Thuật tỏ ra kỳ lạ: "Có vấn đề gì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!