Gió từ mặt hồ thổi vào mặt Cố Tri Vi ẩm ướt, cảm giác rất thoải mái dễ chịu. Thế nhưng trong lòng cô lại sục sôi, đôi mắt hạnh ngơ ngác nhìn về phía Giang Thuật đang vươn tay ra với mình, cứ thế mà chậm chạp không có phản ứng lại.
Cuối cùng vẫn là chị nhân viên nọ nhịn không được bèn tiến tới, khẽ đẩy người cô về phía trước một cái: "Mau đi đi, chồng em đang chờ em kìa."
Cố Tri Vi bước về phía trước một vài bước, cuối cùng cũng hoàn hồn về được bèn dè dặt chìa tay nắm lấy bàn tay đang hướng về phía mình của Giang Thuật.
Giang Thuật nắm lấy tay cô, thoáng tiến gần lại hỏi người kia: "Muốn bế hay là tự mình đứng?" Anh bảo nhân viên mặc áo phao cho Cố Tri Vi, cho người kia có chút thời gian cân nhắc.
Vài phút sau, Cố Tri Vi mới đưa ra lựa chọn: "Tôi tự đứng, được chứ?"
Mặc dù cô rất muốn chọn "bế", nhưng vừa nghĩ tới nguyện vọng muốn tự mình trải nghiệm cảm giác chơi ván bay nước nên Cố Tri Vi vẫn bỏ đi lựa chọn bế công chúa. Dĩ nhiên Giang Thuật không có ý kiến, chỉ ra hiệu cho Cố Tri Vi xoay lưng về phía mình, người kia ngoan ngoãn làm theo.
Lúc cô xoay người lại, cảm giác như thể đang đứng trên vách đá cheo leo, trong lòng không trụ vững được, cũng do căng thẳng mà hô hấp cũng có hơi nhanh.
Giang Thuật đứng phía sau không khó để nhìn ra sự khẩn trương đó của Cố Tri Vi.
Cả người cô căng cứng, tựa như một con búp bê bị lên dây cót đến căng không thả ra được, toàn thân lộ ra một trạng thái cứng ngắc như người máy. Giang Thuật từ phía sau nhìn Cố Tri Vi một đợt, sau đó trong lúc duy trì trạng thái cân bằng mà từ từ tới gần cô.
Lúc anh vươn tay ra đỡ Cố Tri Vi leo lên thiết bị, rõ ràng cảm nhận được số cân nặng ít ỏi của cô khác một trời một vực với nhịp độ mà cô hô hấp.
Khoảnh khắc anh nắm lấy được cô, Cố Tri Vi bắt đầu nhắm mắt hét lên. Cô biết rõ đó là tay của Giang Thuật, tuy nhiên lại không thể nén lại được sự sợ hãi trước những sự vật không lường trước được ở trong lòng này, cho nên tiếng hét của cô kéo dài rất lâu.
Mãi cho đến lúc cô đứng yên vị trên thiết bị ván bay nước, Giang Thuật dùng một tay ôm lấy eo ếch của cô thật chặt, cứ như nịt cho cô một cái dây an toàn.
Mà tay còn lại của người đàn ông lại đặt lên đầu của Cố Tri Vi, tựa như trấn an mà vỗ nhẹ hai lần, giọng nói nhàn nhạt gần như dán vào bên tai của cô: "Đừng sợ."
"Tôi sẽ vẫn luôn ở phía sau bảo vệ em."
Giọng nói của Giang Thuật vang lên trong gió, trầm thấp từ tính lại rất có cảm giác chắc chắn. Cố Tri Vi như được uống một viên thuốc an thần, cảm giác khẩn trương trong lòng dần được hòa tan nhưng tạm thời cô vẫn sợ không dám mở mắt ra, trong lòng vẫn cứ không yên tâm như thế, tựa như đang đạp gió cưỡi mây, lo lắng bất an.
Thế nhưng trái tim của cô cũng đập thật nhanh, một nửa là bởi vì lời mà Giang Thuật vừa mới nói, Giọng điệu của anh chắc nịch lại chân thành như vậy thật khiến cho người ta an tâm, cứ như gieo vào sâu trong lòng của cô một hạt giống dũng khí.
Giang Thuật cảm giác Cố Tri Vi đã thả lỏng một chút rồi, trong lòng vốn đang căng như dây cung đó của anh cuối cùng cũng đã thả lỏng ra được.
Anh đưa tay đặt lên đầu của cô cứng nhắc xoa xoa lấy, sau đó buông xuống rồi đỡ lấy eo của cô: "Chuẩn bị xuất phát."
Giang Thuật vừa dứt lời, Cố Tri Vi đã cảm nhận được cơ thể đang được người kia khống chế của mình cũng bắt đầu di chuyển.
Nỗi sợ hãi trong lòng lúc đầu suýt chút nữa đã bùng cháy lên.
Vì thế, cô theo bản năng nắm lấy bàn tay đang đặt bên hông mình của Giang Thuật: "Tôi sợ quá! Á! Chậm chút, chậm lại một chút!" Giọng điệu hoang mang của cô vừa không có sức lực lại vừa yếu ớt.
Thật khiến Giang Thuật dở khóc dở cười.
Anh đã rất chậm rồi, dắt theo Cố Tri Vi bay trên nước thật không có tý cảm giác trải nghiệm kích thích gì cả.
Nếu nói thứ trải nghiệm được, chính là ngay lúc này thứ mà anh đang cảm nhận được hẳn là... vòng eo nhỏ nhắn tinh tế của Cố Tri Vi. Cho dù là mặc áo phao rồi nhưng cũng hoàn toàn không đủ một vòng tay ôm của anh.
"Giang Thuật! Giang Thuật! Tôi không ổn rồi, chân tôi run quá không đứng vững được!" Tâm tư của Cố Tri Vi hoàn toàn đặt vào sự an nguy của bản thân mình, cô muốn đi xuống, nhưng lại cảm thấy rất không xứng đáng.
Dù sao cũng vất vả lắm mới có dũng khí đứng lên đây được, vất vả lắm mới đi tới ngày ngày cùng với Giang Thuật, vất vả lắm mới trải nghiệm được cảm giác được anh ôm lấy từ phía sau.
Đến cả mắt mà cô cũng không dám mở to, ngay cả phong cảnh chỗ trên cao cũng chưa từng nhìn xem một lần.
Nguyên nhân chính là thế này, cho dù Cố Tri Vi sợ đến bắp chân đều run lên nhưng cũng không nửa đường bỏ cuộc mà nói muốn đi xuống, Giang Thuật bên này cũng nhanh chóng nghĩ ra cách cho cô.
Anh quả thật đúng là người tài giỏi gan to, ở giữa không trung như thế lại trở người Cố Tri Vi lại cho cô vùi mặt vào trong lồng ngực của mình.
Tư thế của Giang Thuật gần như là ôm trọn lấy Cố Tri Vi, vỗ nhè nhẹ vào người cô trấn an: "Không sao rồi, cho dù em đứng không vững thì tôi cũng sẽ không để em rơi xuống."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!