Ánh nắng cuối thu vẫn còn chiếu rọi, sau buổi trưa ánh mặt trời cũng vô cùng nóng, khiến người ta toàn thân nóng bừng khó chịu.
Khi Giang Thuật gọi Cố Tri Vi lại, cô chỉ vừa mới đi ra khỏi chỗ khuất nắng trên hành lang.
Cơ thể Cố Tri Vi trở nên cứng đờ, một lát sau cô mới chậm chạp quay người lại, nhìn về phía Giang Thuật. Hơn nữa cô còn phải trưng ra vẻ mặt vô cùng kinh nhạc: "Giang Thuật!"
Giang Thuật bình tĩnh nhìn biểu cảm vô cùng khoa trương của cô, thế nhưng lại không hề nghi ngờ một chút nào.
Anh chỉ đi đến gần cô, lạnh nhạt nói: "Bạn của em nói, em bảo tôi chờ em ở đây để đi cùng nhau." Kết quả cô lại tự rời đi một mình.
Rõ ràng vị trí vừa rồi mà anh đứng, chính là con đường duy nhất để đi đến các khu vực trò chơi sau khi ra khỏi phòng thay đồ. Khi Cố Tri Vi đi qua nơi này, chẳng lẽ cô không nhìn thấy anh sao?
"..." Lúc này đây Cố Tri Vi thật sự vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi. Cô không ngờ mấy người Khang Vãn Ninh lại chơi cô một vố! Cô nói Giang Thuật đợi cô để đi cùng khi nào chứ…
"Đi thôi, đi tìm bọn họ ở bên phía hồ tạo sóng." Giang Thuật cũng không nhìn ra lúc này trong lòng Cố Tri Vi có bao nhiêu hỗn loạn. Anh chỉ cảm thấy, những ánh mắt bốn phía bắt đầu tập trung đến đây khiến anh có chút khó chịu. Đặc biệt là những người đàn ông đi ngang qua đây, ánh mắt của bọn họ luôn dừng lại trên người Cố Tri Vi. Đầy sự quan tâm và nóng lòng muốn thử.
Giang Thuật lạnh lùng liếc mắt nhìn những người đàn ông đó một cái, khi gọi Cố Tri Vi đi, anh còn thuận thế nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, kéo cô đi cùng mình. Cố Tri Vi vẫn còn chưa phản ứng lại, cô chỉ có thể đuổi theo người đàn ông trong vô thức: "Hồ tạo sóng?"
"Không phải đã nói sẽ chơi thử ván nước bay sao?"
"Em muốn chơi ván nước bay à?" Giang Thuật dừng lại, tầm mắt buông xuống trên gương mặt Cố Tri Vi. Cố Tri Vi thành thật gật gật đầu: "Muốn trải nghiệm cảm giác bay lên trời cao."
Giang Thuật: "…"
Im lặng một lát, anh mới nói: "Đi thôi." Anh kéo Cố Tri Vi đi về hướng ngược lại với hồ tạo sóng.
Thật ra lúc trước mấy người Bao Viễn Phi đã có nói, hồ tạo sóng ở công viên nước này sẽ tạo ra được những cơn sóng rất to. Bởi vì chỉ là sóng nhân tạo, cho nên không phải bất cứ lúc nào cũng có thể trải nghiệm trò chơi này. Vì lý do này, nên bọn họ đã tạm thời thay đổi kế hoạch, định đến hồ tạo sóng trước sau đó mới đến chơi thử trò ván nước bay kia.
Chỉ là Cố Tri Vi không biết chuyện này.
Cô ở trong phòng thay quần áo nấn ná hơn nửa giờ, trong khoảng thời gian này, mấy người Bao Viễn Phi cũng đã tập hợp trên hành lang lúc nãy, bàn bạc sẽ đến hồ tạo sóng trước.
Giang Thuật vốn dĩ cũng muốn đi cùng với bọn họ, chẳng qua anh bị Khang Vãn Ninh gọi lại, nói cho anh biết Cố Tri Vi muốn anh chờ cô. Vì thế Giang Thuật đã ở lại, nói là chờ sau khi Cố Tri Vi đến sẽ đến hồ tạo sóng tìm bọn họ.
Nhưng hiện tại anh lại mang theo Cố Tri Vi đi đến khu vực trò chơi ván nước bay.
Trên đường đi, Giang Thuật gửi một tin nhắn cho Bao Viễn Phi và những người khác, xem như chào hỏi.
Mặt trời chói chang, vô cùng thích hợp để trải nghiệm những trò chơi dưới nước như thế này.
Công trình của trò chơi ván bay nước được xây dựng trên một chiếc hồ nước tự nhiên, nằm ở phía ngoài cùng của công viên nước.
Sau khi Cố Tri Vi và Giang Thuật đến gần hồ nước rộng lớn đó, nhiệt độ trong không khí rõ ràng đã giảm xuống rất nhiều. Gió thổi vào mặt không hề có cảm giác khô nóng mà mang theo độ ẩm trong hồ, cảm giác mát lạnh hơn không ít.
Xa xa, trên mặt hồ rộng lớn có hai chiếc ca nô đang lướt nhanh, đuôi ca nô tung ra bọt nước trắng xóa, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt.
Cố Tri Vi nhìn từ xa đến gần, cuối cùng cũng nhìn thấy nhân viên công tác của trò chơi ván bay nước. Cô và Giang Thuật đi theo phía sau các khách du lịch khác, đi xuyên qua một cây cầu bằng gỗ được xây dựng ven hồ, đi đến khu vực chờ trải nghiệm trò chơi.
Cánh tay nắm lấy bàn tay Cố Tri Vi của Giang Thuật đã sớm buông ra, dọc theo đường đi anh đều thả chậm bước chân để phù hợp với nhịp điệu của Cố Tri Vi. Sau khi đi đến nơi, Giang Thuật trực tiếp đến tìm nhân viên công tác, nói rõ tình huống và mượn trang thiết bị của họ. Cố Tri Vi háo hức mở to mắt đầy chờ mong nhìn các khách du lịch khác đang được nhân viên công tác hướng dẫn bay lượn trên mặt nước, trong lòng vừa mong chờ lại vừa thấp thỏm.
Cô nhìn Giang Thuật đang tìm nhân viên công tác để mượn thiết bị, nhìn dáng vẻ dường như anh cũng muốn tự mình xuống chơi, cô lập tức không làm phiền anh nữa. Cố Tri Vi yên lặng đứng chờ ở khu vực xếp hàng, trong lúc chờ cô còn gửi tin nhắn WeChat cho Khang Vãn Ninh, trách cô ấy đã đào cái hố quá to cho mình.
Lúc đó, Khang Vãn Ninh vừa mới đi ra khỏi hồ tạo sóng, cô ấy quấn khăn tắm ngồi trên bãi cát uống nước trái cậu. Thấy tin nhắn WeChat của Cố Tri Vi, ánh mắt cô sáng lên, cô ấy vội vàng trả lời ngay: [Cậu và Giang Thuật chạm mặt nhau rồi sao?]
Cố Tri Vi: [… Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tớ?]
Khang Vãn Ninh: [ Làm ơn đi, chị đang giúp cậu đấy! Giúp cậu tạo ra cơ hội ở riêng với Giang Thuật]
Khang Vãn Ninh: [ Cậu không biết đâu, lúc tớ nói với Giang Thuật, để anh ấy ở lại chờ cậu, sắc mặt của Chúc Nghiên vô cùng khó coi, lúc ấy cô ta gấp đến mức muốn dậm chân luôn, cứ muốn kéo Giang Thuật cùng đi, không cho anh ấy ở lại chờ cậu… Trợn trắng mắt jpg]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!