Thảm ở hành lang khách sạn rất mềm mại, khiến Cố Tri Vi có cảm giác như đang đạp lên những đám mây. Cô trố mắt đầy kinh ngạc, cửa thang máy đã mở ra, Giảng Thuật dạo bước đi vào. Anh xoay người về phía Cố Tri Vi, một bàn tay tùy ý che trước cửa thang máy, nói rõ là anh đang chờ cô
Nhưng trái tim Cố Tri Vi vẫn còn đắm chìm trong cảm giác phập phồng lên xuống, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên trống rỗng. Cho nên trong mắt của Giang Thuật, linh hồn của Cố Tri Vi dường như đã bay đi mất, chỉ còn lại một khối thể xác trống rỗng.
"Cố Tri Vi?" Giang Thuật gọi cô một tiếng.
Thấy Cố Tri Vi do dự tập trung ánh mắt vào người mình, Giang Thuật cảm thấy coc chút bất lực. Anh chỉ có thể đi đến nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào thang máy, lúc này anh mới ấn đóng thang máy và ấn số tầng 1L.
Sau khi đi vào thang máy, Giang Thuật buông tay Cố Tri Vi ra để ấn nút, rồi hỏi cô: "Em thật sự không có việc gì chứ?" Anh nghiêng đầu rũ mắt xuống, tầm mắt dừng lại trên người Cố Tri Vi đang đứng trước mặt mình. Anh vẫn chưa quên dáng vẻ cả khuôn mặt đỏ bừng lúc nãy của cô, giống như đang bị bệnh vậy.
"Không có việc gì… Thật sự không có việc gì." Rốt cuộc Cố Tri Vi cũng lấy lại được tinh thần. Tuy rằng khi cô đối diện với ánh mắt của Giang Thuật, trái tim vẫn đập nhanh đến mức không thể kìm chế, nhưng ít ra cô cũng đã khôi phục năng lực tự hỏi.
Cố Tri Vi biết, Giang Thuật thật sự lo lắng cho cô. Tuy rằng cô không có cách nào để giải thích rõ cho anh biết nguyên nhân thật sự khiến cô đỏ mặt, nhưng ít nhất cô cũng có thể tìm một lý do để anh không quá lo lắng cho cô.
"Có thể là do thời tiết quá nóng đấy, vừa rồi trong phòng có chút ngột ngạt." Cố Tri Vi cong khóe môi, dùng tay quạt gió: "Hiện tại ra đến đây thì khá hơn nhiều rồi."
Sau đó lại giống như sợ Giang Thuật không tin, Cố Tri Vi còn cố ý quay đầu lại nhìn anh, ngưỡng mặt lên cho anh xem: "Anh xem, có phải bây giờ mặt của tôi không còn đỏ nữa đúng không?"
Giang Thuật nghiêm túc quan sát gương mặt của cô một phen, sau đó mới gật đầu. Anh thật sự cảm thấy sắc mặt của Cố Tri Vi đã trở nên bình thường hơn, trắng nõn hồng hào, giống như hoa anh đào và tuyết đầu mùa xen lẫn vào nhau.
"Không có việc gì thì tốt." Giang Thuật trầm giọng nói: "Nếu có chỗ nào không thoải mái thì đừng gạt tôi."
"Được, tôi hứa với anh." Cố Tri Vi cong môi cười, đôi mắt đen nhánh sáng long lanh, nụ cười hơi gượng sóng, động lòng người. Giang Thuật chỉ nhìn cô hai giây sau đó lập tức lạnh lùng dời tầm mắt đi, khuôn mắt tuấn tú cứng ngắc, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Đinh ——
Thang máy đã tới lầu một. Giang Thuật bước ra ngoài trước, chân dài xoải bước, khiến cho người ta có cảm giác không nhanh không chậm nhưng trên thực tế anh lại đi rất nhanh.
Cố Tri Vi cần phải chạy chậm theo mới đuổi kịp anh. Cô có chút không hiểu vì sao Giang Thuật lại đột nhiên đi nhanh như vậy.
Hai người bọn họ đi thẳng một đường, nhưng lại như thế bọn họ đang tham gia một cuộc chạy đua vậy.
Mãi cho đến khi ra khỏi khách sạn, bởi vì Cố Tri Vi đang đi giày cao gót, khi đuổi theo có chút mệt nên cô từ bỏ không chạy theo nữa. Cô nhìn Giang Thuật đi phía trước, anh không hề quay đầu nhìn lại, chủ cầm đi động xem hướng dẫn, đi về phía con đường bên kia.
Cố Tri Vi không nhịn được thở dài một hơi, nhưng cũng không hề oán trách vì sao Giang Thuật lại đi nhanh như vậy.
Dù sao chân anh cũng rất dài, đi đứng đàng hoàng, cô lại mang giày cao gót chắc chắn sẽ không đuổi kịp anh. Chính vì thế Cố Tri Vi cũng có chút hối hận, tại sao cô lại mặc váy mang giày cao gót ra ngoài chứ, cô nên đổi thành một thân trang phục vận động mới đúng.
Trong lúc Cố Tri Vi đang tự nhìn lại mình, Giang Thuật đã đi được một đoạn xa bỗng nhiên nhận ra điều gì đó. Anh ngừng lại, quay đầu nhìn thoáng về phía sau.
Mới vừa đôi mắt biết cười của Cố Tri Vi cuối cùng cũng biến mất khỏi đầu anh, thay vào đó là một bóng dáng xinh đẹp bước đi rất chậm trên đôi giày cao gót xuất hiện trước mắt anh.
Giang Thuật nhìn về phía này, bóng dáng nhỏ bé yếu đuối bất lực của Cố Tri Vi thật sự khiến người ta thương tiếc.
Trên đường đi, cô thường xuyên bị vài nhóm người qua đường đánh giá. Nhưng Cố Tri Vi lại không hề nhận ra, cô rũ mắt xuống, không biết đang uể oải điều gì.
Giang Thuật không hề do dự quay trở lại đón cô.
Anh cũng đã nhận ra vừa rồi dưới tình huống mờ mịt, anh đã vô thức đi rất nhanh: "Xin lỗi, tôi quên mất việc em đang đi giày cao gót."
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, lạnh lùng, trong trẻo đến mức xuyên thấu tâm can người đối diện.
Cố Tri Vi cảm thấy dường như khắp cơ thể được bao phủ trong một luồng hơi lạnh, trong lòng lập tức không còn nôn nóng bất an như vừa rồi nữa. Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, hô hấp dồn dập: quên cả nói: "Không sao đâu."
Đúng lúc này, điện thoại Cố Tri Vi và Giang Thuật trước sau vang lên. Một cái là Tiền Đoá Đóa gọi đến, một cái là Tiết Thịnh gọi đến. Cả hai đều thúc giục bọn họ nhanh lên, bữa tối sắp bắt đầu rồi.
Nhà hàng mà Tiền Đóa Đóa và những người khác quyết định dùng bữa nằm đối diện khách sạn mà bọn họ đang ở. Băng qua ngã tư và đi bộ về phía trước hai trăm mét là đến nơi.
Đó là một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc với phong cách trang trí rất cổ điển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!