Chương 29: (Vô Đề)

Trong hành lang yên tĩnh một lúc lâu.

Cố Tri Vi như bị tra hỏi, vẻ mặt trố mắt, mắt hạnh trợn lên không hề nháy mắt một cái.

Nếu không phải lúc này Giang Thuật còn đang nghiêm túc nhìn cô thì e là Cố Tri Vi đã xem như lúc nãy mình nghe nhầm.

Cố Tri Vi biết Giang Thuật đang chờ cô trả lời.

Nhưng trong lòng cô chột dạ, hơi không dám thừa nhận. Dù sao Giang Thuật không có ý kia về mặt đó với cô, tối nay anh cũng không muốn làm việc này với cô.

Nụ hôn kia hoàn toàn là hành vi "lưu manh" của Cố Tri Vi. Nếu cô thừa nhận thì Giang Thuật có phản cảm không? Dù sao đó rất có thể là nụ hôn đầu của anh…

Cố Tri Vi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, khẽ mở bờ môi muốn giải thích trước: "Tôi, tôi…" Cô ấp úng một hồi, nghĩ mãi không ra lý do liên quan đến việc hôn Giang Thuật.

Đúng lúc này Giang Thuật trầm giọng nói tiếp: "Tôi biết em không cố ý. Không định trách em đâu." Anh chỉ muốn xác định xem cảm giác trên cằm lúc đó có phải như suy đoán của anh không thôi.

Nhưng sự thông cảm của anh lại làm cho Cố Tri Vi sửng sốt lần nữa: "..." Cô rất muốn nói cho Giang Thuật biết là cô cố ý. Cố ý hôn anh, quyến rũ anh, muốn làm chuyện đó với anh…

Nhưng những suy nghĩ chân thật này thật sự khó mở miệng. Da mặt Cố Tri Vi mỏng, không thể lạnh mặt nói câu "Tường vi lên cây" như Khang Vãn Ninh được.

"Tôi chỉ muốn xác định cảm giác trên cằm trước đó thôi. Thật sự… Không có ý trách em." Giọng nói của Giang Thuật vang lên lần nữa kéo dòng suy nghĩ của Cố Tri Vi lại.

Cô nhìn về phía anh, ý thức được có lẽ anh đang hiểu lầm gì đó. Cô không nói câu nào là vì cô muốn nói thật lòng nhưng không thể. Cũng không phải là cảm thấy anh đang trách cô.

Chẳng qua Giang Thuật lại nói anh không trách cô khiến cho Cố Tri Vi khẽ thở phào trong lòng. Chỉ cần anh không phản cảm mình thì mọi thứ còn có thể cứu. Cố Tri Vi nghĩ thế.

Chỉ là một giây sau đó cô chợt nhớ đến gì đó, ánh mắt bỗng thu lại, bình tĩnh nhìn người đàn ông: "... Cằm?" Không phải cô hôn vào môi của anh hay sao? Sao lại là cằm?

Cố Tri Vi hiểu rồi.

Khó trách trước đó Giang Thuật không có phản ứng gì. Hóa ra là do anh không biết thứ gì chạm vào cằm anh…

Đúng là dòng cảm xúc của Giang Thuật như vậy. Bây giờ thắc mắc đã được giải đáp, anh cũng không còn rối rắm nữa.

Ánh mắt rơi vào trên người Cố Tri Vi vẻ mặt kì quái, Giang Thuật thấy tóc cô còn ướt đọng thành giọt thì vô thức kéo khăn tắm lau cho cô một chút.

Sau đó anh lại nhìn vào trán Cố Tri Vi mới nhớ chuyện hộp thuốc nên đứng lên trước. Rồi cứ tự nhiên như thế mà nắm lấy tay Cố Tri Vi, kéo cô đứng dậy.

"Đi thôi, đi xuống tầng dưới lấy hộp thuốc." Người đàn ông trầm giọng, lại khôi phục sự lạnh lẽo như trước, giọng nói từ tính khiến người khác khó lòng kháng cự.

Cố Tri Vi muốn nói lại thôi.

Cô muốn tách riêng với Giang Thuật, cần một mình tiêu hóa sự thật vừa được vén mở. Nhưng cô lại nghĩ đến trước đó mình nói sợ… Cũng không thể lập tức vả mặt mình chứ đúng không. Vậy nên cô nuốt lại lời nói, yên lặng chịu đựng nước sôi lửa bỏng trong lòng.

Đúng lúc này đèn trong hành lang bỗng sáng lên.

Ánh đèn ấm áp và ánh sáng trắng mát mẻ đan vào nhau, xua tan tất cả bóng tối trong khoảnh khắc. Có điện rồi!

Cố Tri Vi lập tức như nhìn thấy ánh rạng đông của hi vọng, không chút do dự rút tay mình khỏi tay của Giang Thuật. Cô vội nói với anh: "Có điện rồi, em tắm nước nóng trước!" Dứt lời, Cố Tri Vi quay người chạy đến phòng ngủ chính như chạy trốn.

Giang Thuật bị cô ném lại đó đứng một hồi mới phản ứng được. Anh khó hiểu nhìn cửa phòng ngủ của Cố Tri Vi.

Lúc sau mới cúi đầu, ánh mắt rơi vào lòng bàn tay vắng vẻ, loại cảm giác khó diễn tả lan tràn trong lòng bàn tay. Có lẽ là vì tay của Cố Tri Vi rất mềm, nắm rất dễ chịu. Cô lại rút quá đột ngột nên anh mới có cảm giác không kịp thích ứng đó. Giống như bông đang nắm trong tay bỗng nhiên bị người lấy đi vậy.

Nghĩ như thế, Giang Thuật bỗng có thể tiếp nhận được chút khác lạ trong lòng kia. Anh đưa tay vào túi, tay còn lại vẫn cầm điện thoại của ct. Giang Thuật hơi do dự rồi vẫn chọn xuống lầu trước, đem hộp thuốc lên. Chờ đến khi Cố Tri Vi tắm rửa xong đi ra thì cũng đúng lúc có thể bôi thuốc lên trán giúp cô.

Cố Tri Vi tắm vội, ngâm mình trong làn nước ấm áp, cơ thể chìm trong bồn tắm lớn.

Phòng tắm lượn lờ sương mù, mưa to ngoài cửa sổ vẫn chưa dứt, tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ thủy tinh phát ra âm thanh lộp bộp rất ồn ào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!