Bên phía Nam Chi Thủy Tạ bình thường không mấy khi cúp điện.
Có thể do đêm nay mưa gió quá lớn nên tuyến đường kia xảy ra vấn đề. Giang Thuật dự định chốc nữa sẽ gọi điện thoại hỏi bên nhà đất một chút.
Vấn đề mất điện có cách giải quyết, suy nghĩ của Giang Thuật quay về trên người Cố Tri Vi. Trong nháy mắt khi vừa cúp điện… Dường như anh cảm nhận được cảm giác mềm mại ấm áp dưới cằm. Có lẽ lúc nãy vì bối rối nên trán của Cố Tri Vi không cẩn thận đụng vào anh.
Chỉ là Giang Thuật nhớ rõ trước khi mất điện Cố Tri Vi vẫn còn đầy khí thế "tráng sĩ một đi không trở lại" nghênh đón anh. Cô muốn làm gì hay sao?
Giang Thuật suy nghĩ một lát, sau đó lực chú ý rơi vào quần áo ướt đẫm của Cố Tri Vi đang dựa sát vào anh. Mặc dù không nhìn thấy nhưng anh có thể cảm nhận được sự ướt át dưới lòng bàn tay. Dưới váy áo mỏng manh, da thịt của Cố Tri Vi như một khối ngọc lạnh lẽo đến mức khiến người khác khó mà xem nhẹ.
"Người em ướt cả rồi, lên tầng lau một chút trước đi." Giang Thuật mở miệng lần nữa, đồng thời kéo cánh tay Cố Tri Vi khẽ tách cô ra khỏi vòng ôm ấp.
Cố Tri Vi không trả lời, nỗi băn khoăn trong lòng khó khăn bày tỏ, muốn hỏi Giang Thuật nhưng lại không dám… Do dự một lúc lâu.
Sau khi Giang Thuật thả cô ra cũng không rời khỏi cô mà thấp giọng hỏi Cố Tri Vi: "Có thể mượn điện thoại di động của em một chút không?" Anh ngắt dòng suy nghĩ của cô khiến cô trố mắt mấy giây mới lấy lại tinh thần, sờ soạng túi của mình. Chỉ là khi đưa điện thoại di động cho Giang Thuật cô lại hơi chần chờ. Bởi vì hình nền chính của cô là tấm ảnh chụp chung duy nhất lúc hôn lễ của cô và Giang Thuật.
"Cố Tri Vi?"
Yên tĩnh một hồi lâu làm cho Giang Thuật nghi ngờ, anh lại gọi cô thêm một tiếng.
Cố Tri Vi đáp lại, sau đó nhắm mắt đưa điện thoại cho anh: "Anh lấy điện thoại muốn làm gì hả?" Cô nhẹ giọng hỏi, trong tiếng nói ẩm ướt.
"Dùng đèn pin một chút." Giang Thuật nhận điện thoại, không mở khóa màn hình mà trực tiếp bật đèn pin. Ánh sáng đèn pin yếu ớt không thể xua tan bóng tối vô tận, chỉ có thể chiếu sáng một khoảng nhỏ. Nhưng nhiêu đây đã đủ với Giang Thuật và Cố Tri Vi, ít ra có thể soi rõ đường phía trước cho họ.
Sau khi xác định được đường đi, Giang Thuật đổi điện thoại sang tay phải, hơi giương lên chiếu sáng phía trước. Cùng lúc đó anh hơi nghiêng người, tay trái đưa đến bên Cố Tri Vi, vẻ mặt như thường: "Đưa tay cho tôi." Anh sợ chốc nữa lên tầng Cố Tri Vi ở sau không nhìn thấy đường lại bị ngã.
Nhưng Cố Tri Vi lại không nghĩ nhiều như thế, đầu óc cô hơi đình trệ, ánh mắt tĩnh lặng rơi vào lòng bàn tay rộng lớn của người đàn ông. Động tác và giọng điệu của anh đều tự nhiên như thế.
"Sợ em lại ngã." Giang Thuật thấy một lúc lâu Cố Tri Vi cũng không nhúc nhích, còn tưởng cô không muốn đưa tay cho anh nên trầm giọng giải thích một chút. Lúc này Cố Tri Vi đã lấy lại lý trí, khẽ gật đầu, cẩn thận từng li từng tí mà duỗi tay phải của mình ra đặt vào lòng bàn tay chờ đã lâu của anh.
Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, Giang Thuật lễ độ chỉ nắm lấy ngón tay Cố Tri Vi, sau đó kéo cô, mượn ánh sáng đèn pin lên tầng. Vừa đi anh còn vừa nói: "Thật xin lỗi, vì quá chăm chú công việc ở phòng làm việc nên quên nhắn hỏi em có cần tôi đi đón không."
Nếu đêm nay anh lái xe đi đón Cố Tri Vi thì có lẽ cô sẽ không bị mưa ướt như vậy.
Cố Tri Vi lắc đầu: "Không liên quan mà… Tôi tự lái xe cũng về được." Đêm nay cô cố ý dầm mưa vì muốn thấy phản ứng của Giang Thuật. Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, vậy mà lại cúp điện.
Giang Thuật chỉ cảm thấy Cố Tri Vi trước mặt anh luôn rất ngoan ngoãn, cơ bản không khiến cho anh có thêm phiền phức gì. Chỉ là cô như thế thật sự khác một trời một vực với Cố Tri Vi uống say tối hôm qua. Giang Thuật hơi không rõ rốt cuộc như thế nào mới là dáng vẻ thật sự của Cố Tri Vi.
Ngay lúc suy nghĩ còn quẩn quanh thì Giang Thuật đã dẫn Cố Tri Vi đến tầng ba.
Đến cửa phòng ngủ chính, anh ngừng lại rồi nhìn về phía cô gái: "Em vào phòng lau sơ một chút, anh đến phòng làm việc lấy điện thoại hỏi tình hình bên nhà đất một chút."
Người đàn ông vừa dứt lời thì trả lại điện thoại cho cô. Đồng thời còn cực kì tự nhiên rút tay đang dắt cô ra.
Cố Tri Vi thất vọng mất mát, lại không có cách nào từ chối đề nghị của Giang Thuật.
Ngay lúc trước khi người đàn ông rời đi đến phòng làm việc, trong lòng cô khẽ suy nghĩ, tay nhanh hơn não mà nắm góc áo người đàn ông: "Giang Thuật…"
Người đàn ông mặc quần áo ở nhà sẫm màu dừng lại, gió đêm nơi hành lang thổi vào dưới vạt áo anh khiến cho rãnh cơ bụng gầy gò của anh hơi lạnh lẽo.
Giang Thuật quay đầu, ánh mắt hạ xuống bàn tay quật cường của Cố Tri Vi, suy nghĩ hơi mê man. Anh cảm giác được bàn tay trắng trắng mềm mềm của cô bình thường rất đẹp. Ngón tay thon dài tinh tế, đầu ngón tay trắng nõn như măng nhọn níu lấy góc áo ngủ sẫm màu của anh, có cảm giác mê hoặc người có tả.
Anh lơ đễnh chốc lát mới im lặng giương mắt nhìn khuôn mặt muốn nói lại thôi của Cố Tri Vi: "Sao vậy?"
Cố Tri Vi: "... Tôi sợ." Sợ một thứ, không muốn tách khỏi anh.
Mặc dù Cố Tri Vi là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng đối mặt với bóng tối vô tận, trong đầu cô sẽ luôn không nhịn được mà sinh ra các loại ảo giác.
Luôn cảm thấy trong bóng tối cất giấu thứ gì đáng sợ. Nếu Giang Thuật vừa đi thì những thứ đó sẽ nhào ra cắn nuốt cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!