Chương 23: (Vô Đề)

Cảm giác say rượu thật khó chịu.

Cố Tri Vi đã lĩnh hội điều này.

Dường như lục phủ ngũ tạng đều bị đảo lộn vị trí, rồi vào lúc cô không để ý mà trở lại như ban đầu.

Nhưng mà say rượu cũng xem như may mắn, lâu lắm rồi cô mới ngủ say như tối qua.

Nếu không phải tiếng chuông điện thoại inh ỏi như đòi mạng, cô có thể sẽ ngủ đến khi trời đất tan hoang.

Chuông reo một lúc lâu, Cố Tri Vi đang trùm chăn trên giường vươn cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh mềm mại mò mẫm một lúc trên tủ đầu giường nhưng không tìm thấy.

Sau đó tiếng chuông dừng lại, Cố Tri Vi nghĩ rằng tai họa của cô đã kết thúc.

Kết quả là chỉ hai giây sau, chuông lại reo, như bám riết lấy cô.

Nếu cô còn tiếp tục không trả lời, bên kia gọi cháy máy mất.

Cố Tri Vi bị đánh thức hoàn toàn bởi tiếng động, như một con cá chép ngồi thẳng người dậy khỏi giường.

Nhưng vì đứng dậy quá mạnh, dường như một đường gân trong não bị kéo, đầu cô đau mất một lúc.

Vì vậy Cố Tri Vi ngồi trên giường một lúc định thần lại.

Đến khi chuông reo lần thứ ba cô mới rời khỏi giường đi đến bàn trang điểm tìm túi của mình và lấy điện thoại di động ra khỏi túi xách.

Chiếc túi xách này là Cố Tri Vi phối với lễ phục để tham gia bữa tiệc kỷ niệm của Khoa học Kỹ thuật Sang Dị tối qua.

Nó nhỏ gọn đến mức chỉ để vừa một chiếc điện thoại di động.

Hôm qua khi vào hội trường, Cố Tri Vi đã để quên túi xách của mình ở quầy lễ tân của khách sạn vì cô khiêu vũ, tay còn cầm ly rượu, như vậy thật bất tiện.

Nhưng cô không thể nhớ mình đã lấy chiếc túi từ quầy lễ tân của khách sạn khi nào.

Không đi sâu vào vấn đề này nữa, Cố Tri Vi lấy điện thoại di động đang rung và đổ chuông trong túi ra xem cuộc gọi đến.

Thì ra là người nhà họ Tô bên nhà cũ gọi đến.

Dù chưa bắt máy nhưng trong lòng cô đã đoán được người gọi là ai.

Vì vậy vừa nhấc máy cô đã chào nhẹ nhàng:

"Ông nội… "

Một lúc sau, giọng nói của ông cụ Cố thực sự vang lên:

"Vi Vi à, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"

Giọng nói của ông cụ ân cần và nhẹ nhàng, rất thân thiện.

Sự cáu kỉnh vì bị đánh thức của Cố Tri Vi lặng lẽ tan biến, cô thành thật nói:

"Tối hôm qua uống say… nên ngủ hơi sâu."

Ông cụ Cố cũng không nói nhiều, ông chỉ đổi giọng nghiêm túc hỏi một chuyện:

"Vi Vi à, ông nội hỏi con, có phải Tiểu Thuật về Trung Quốc rồi không con?"

Ngay lúc ấy trái tim của Cố Tri Vi đánh lệch một nhịp, cô có chút bối rối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!