Chương 21: (Vô Đề)

Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông nhàn nhạt nhìn lướt qua Triệu Phương Diễm đang say rượu, trực tiếp hỏi Tiết Thịnh: "Có thấy vợ tôi không?"

Tiết Thịnh bị vẻ mặt đông cứng của người đàn ông làm kinh hãi, một lát sau mới cố gắng nhớ lại một chút, gật đầu: "Vừa rồi nhìn thấy cô ấy hình như đi về phía sân sau của khách sạn."

"Bước đi không vững ắm."

Giang Thuật xong nghe xong, mày nhíu lại, càng lo lắng hơn.

Anh nói cảm ơn với Tiết Thịnh, rồi vội vàng đi về phía sân sau khách sạn.

Tiết Thịnh nhìn theo bóng lưng của anh, cho đến khi Giang Thuật biến mất ở cuối hành lang dẫn tới sân sau, anh ấy mới như có điều suy nghĩ thu hồi tầm mắt.

Vừa rồi Triệu Phương Diễm ngồi xổm ở bên cạnh vừa hay đứng lên, ra sức bắt lấy cánh tay Tiết Thịnh: "Lão Tiết..."

"... Vừa rồi là thứ chó má Giang Thuật hả?"

Tiết Thịnh: "..."

Triệu Phương Diễm tiếp tục: "Anh ta làm sao... Ợ, làm sao vậy?"

"... Không sao cả, Giang Thuật tìm vợ mình." Tiết Thịnh thở dài, đỡ người lên, vẻ mặt khốn khổ.

Triệu Phương Diễm nghe xong, nhíu mày, ấy vậy mà bật cười, có chút vui sướng khi người gặp họa: "Sao rồi? Anh ta... Vợ anh ta bỏ theo người ta hả?"

Tiết Thịnh: "..."

Cái miệng này của Triệu Phương Diễm thật sự cay độc, thật sự.

"Anh không thể mong chút tốt đẹp cho người ta à?"

"Tôi nhổ vào, cái tên nhũ băng Giang Thuật kia, tôi mà là vợ của anh ta tôi cũng…Tôi cũng chạy!"

"..."

Giang Thuật thực sự tìm được Cố Tri Vi ở sân sau khách sạn.

Khi tìm thấy người, Cố Tri Vi đang đang ngồi chơi trên cầu đá, khoe hai bắp chân cân đối và trắng trẻo dưới nước.

Váy của cô xẻ ra từ khủy chân, không hề ảnh hưởng tới hai chân đang nghịch nước dưới hồ cá không quá sâu của cô.

Sân sau của khách sạn được thiết kế theo phong cách sân đình cổ điển, cầu nhỏ nước chảy, cách đó không xa còn có một đình nghỉ mát.

Chỗ Cố Tri Vi ngồi cách đèn đường bên bờ không xa, ánh đèn trắng lạnh như một trận tuyết đầu đông, lại giống như một cây lê bị gió thổi rơi hoa, cánh hoa phát sáng rơi xuống nửa người Cố Tri Vi.

Trang sức tóc trên đầu cô có chứa tua rua màu bạc, ánh sáng chiếu xuống, ánh bạc tua rua lấp lánh, óng ánh chói mắt.

Nhưng điều bắt mắt hơn cả ấy là phần tua rua trên lưng của người phụ nữ khi bị động tác tách ra, thỉnh thoảng lại lộ ra tấm lưng trắng nõn xinh đẹp không tì vết.

Xa xa Giang Thuật nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia, đúng lúc bắt gặp khung cảnh tấm lưng trần trụi của Cố Tri Vi.

Có lẽ là bởi làn da trắng như tuyết của cô đã ảnh hưởng mạnh mẽ tới thị giác của anh, làm anh vô cớ hít thở không thông.

Cũng không biết qua bao lâu, anh mới nhúc nhích chân, đi về phía Cố Tri Vi đang nghịch nước bên cạnh hồ cá.

Đến gần, Giang Thuật phát hiện Cố Tri Vi đang nghịch nước, đồng thời trong miệng còn ngâm nga một đoạn nhạc.

Hai gò má cô nổi lên sắc đỏ đáng ngờ, cô khẽ nhếch khóe miệng, mặt mày hưởng thụ thả lỏng, nhìn qua cả khuôn mặt đang thích thú.

Giang Thuật chưa từng thấy Cố Tri Vi như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!