Khi tiếng nhạc dừng lại, bóng người trên sàn nhảy dần dần tản ra.
Mọi người ai muốn xã giao thì xã giao, ai muốn ôn chuyện cũ thì ôn chuyện cũ, người nào người nấy đều có chuyện riêng để làm.
Giang Thuật nắm tay Cố Tri Vi đi ra ngoài, vốn định dẫn cô ra ngoài hít thở không khí.
Ban nãy khi ánh đèn chiếu xuống, anh chú ý tới mặt cô hơi đỏ, tưởng cô ở trong hội trường buồn bực.
Chỉ là Giang Thuật chưa kịp dẫn Cố Tri Vi rời đi, Quách Tiến ở mạn kia đã tìm tới trước.
Nói là chủ tịch muốn gặp Giang Thuật, bảo anh qua đó chào hỏi.
Giang Thuật hiếm khi chần chờ, tầm mắt dừng trên mặt Cố Tri Vi.
Dường như nhìn thấu tâm tư của anh, Quách Tiến nói: "Vợ cậu có vợ tôi trông nom, không lạc được đâu."
"Đi thôi."
Mặt Cố Tri Vi thoáng cái lại hơi ửng đỏ.
Cô liếc trộm Giang Thuật.
Tin chắc, chắc chắn Quách Tiến đã hiểu lầm ý của Giang Thuật rồi.
Con người anh ấy, vẫn luôn không thích xã giao, nếu không đã chẳng say mê nghiên cứu AI, ngay cả gia nghiệp cũng không quan tâm.
Cho nên chắc là anh ấy đang muốn tìm cớ từ chối xã giao.
Cố Tri Vi nghĩ vậy.
Cùng lúc ấy cô cũng nghĩ, có nên giúp Giang một tay hay không.
Không đợi cô suy nghĩ kỹ càng, Nhiệm Huệ ở bên cạnh đã đi tới, ôm lấy cô, nói với Giang Thuật: "Anh đi đi, tôi sẽ dẫn cô ấy đi dạo, ăn chút gì đó."
Cố Tri Vi ngậm miệng lại.
Bởi vì Giang Thuật đã gật đầu, còn lịch sự nói cảm ơn với Nhiệm Huệ.
Đợi Quách Tiến dẫn Giang Thuật đi xa, Nhiệm Huệ mới vỗ vỗ bả vai Cố Tri Vi: "Đi thôi, ăn chút gì đi."
Bữa tiệc có dạng giống với tiệc buffet, khu vực ăn uống ở rìa hội trường, tất cả các loại thức ăn đều có sẵn, tùy ý chọn lựa.
Nhưng mà hơn phân nửa người đến tham gia bữa tiệc đều không quan trọng chuyện ăn uống, ai cũng bận việc riêng của mình.
Trước khi tới Cố Tri Vi không ăn gì cả, buổi trưa cũng chỉ ăn một ít, úc này quả thật cô hơi đói bụng.
Chỉ là Nhiệm Huệ lại không cho cô cơ hội ăn thả ga.
Chẳng qua chỉ dẫn cô đến vùng ven hội trường, tới nơi hẻo lánh một chút để nói chuyện phiếm mà thôi.
"Vừa rồi chị thấy em và Giang Thuật như ôm lấy nhau, ôm rất lâu." Vừa nãy Nhiệm Huệ và Quách Tiến cũng vậy
Trên sàn nhảy.
Trong lúc lơ đãng cô ấy nhìn thấy Cố Tri Vi và Giang Thuật.
Khi đó hai người họ đã dừng bước nhảy, Giang Thuật như ôm lấy Cố Tri Vi, hai người yên lặng đứng giữa bóng người chập chờn, yên tĩnh mông lung, duy mỹ giống như một bức họa.
Cố Tri Vi vừa mới bưng lên một ly rượu trái cây màu xanh nhạt, cô kề sát ngửi mùi vị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!