Vậy nên khi anh ngăn cản Triệu Phương Diễm, sức lực cũng không hề do dự môt chút nào.
Mãi cho đến khi nghe thấy người đàn ông kêu đau, lý trí của Giang Thuật mới trở lại đôi chút, thả lỏng bàn tay: "Không phải cô ấy đã nói tự mình làm rồi sao?"
Ngay cả anh cũng có thể nghe rõ lời từ chối của Cố Tri Vi, Triệu Phương Diễm đứng gần cô hơn, không có khả năng không nghe thấy được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Phương Diễm đương nhiên là nghe được, nhưng anh ta không muốn thừa nhận sự thật này ở trước mặt Cố Tri Vi.
Như vậy sẽ rất mất mặt.
Tuy rằng bây giờ anh ta bị Giang Thuật không chế cánh tay, cái dáng vẻ giơ tay lên cao không thể hạ xuống cũng đã vô cùng mất mặt rồi.
Nhưng anh ta không thể để bản thân mình mất thể diện thêm được nữa.
Nghĩ như vậy, Triệu Phương Diễm liếc nhìn Cố Tri Vi một cái.
Thấy cô đang nhìn mình và Giang Thuật, suy nghĩ muốn tìm lại thể diện của anh ta càng bức thiết hơn.
Vậy nên một giây sau đó, Triệu Phương Diễm dùng hết sức lực thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Giang Thuật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt anh ta không vui trừng mắt liếc anh một cái, giọng điệu rất không phục: "Liên quan gì đến cậu? Tại sao chỗ nào cũng có mặt cậu vậy?"
Vốn dĩ Triệu Phương Diễm nghĩ rằng, sau khi về nước rồi gia nhập Khoa học Kỹ thuật Sang Dị, vị trí tổ phó của bộ phận nghiên cứu và phát triển chắc chắn sẽ không chạy thoát khỏi tay anh ta.
Kết quả là Giang Thuật đột nhiên chạy tới, cái ghế tổ phó lập tức bay đi mất.
Quan trọng nhất chính là, Triệu Phương Diễm cố gắng khiêu khích Giang Thuật nhưng anh lại hoàn toàn không để tâm.
Nghiễm nhiên là cái bộ dạng không để anh ta vào trong mắt.
Điều quan trọng nhất nhất nhất đó là, những thành tựu đạt được và trình độ trong lĩnh vực AI của Giang Thuật thực sự là hơn anh ta một bậc.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thực lực trên phương diện chuyên ngành của Triệu Phương Diễm xác thực không bằng anh.
Nhưng cho dù như vậy thì cũng không ảnh hưởng đến việc Triệu Phương Diễm chướng mắt Giang Thuật.
Ở công ty bị anh quản thì cũng thôi đi, nhưng ở bên ngoài mà vẫn muốn quản anh ta sao?
Không có cửa đâu!
Vừa nghĩ như vậy, khóe miệng Triệu Phương Diễm khẽ giật giật.
Trở ngại việc Cố Tri Vi vẫn đang đứng nhìn ở bên cạnh, anh ta cũng không thể tiếp tục nổi giận với Giang Thuật được nữa.
Nhưng lại nuốt không trôi cơn tức này, anh ta nhướng mày trừng anh: "Bây giờ không phải là thời gian làm việc, đừng có ra vẻ kiêu căng với cái chức tổ phó ấy với tôi."
"Nhà cậu ở bên bờ biển* đấy à? Quản trời quản đất, quản cả đối tượng của tôi?"
*Ở bên bờ biển: Ám chỉ những người quản nhiều việc.
Vừa dứt lời, Triệu Phương Diễm còn tràn đầy khinh thường mà "chậc" một tiếng rồi mới rút khỏi trước mặt Giang Thuật.
Giang Thuật vừa mới nhậm chức, cũng vừa mới lên làm tổ phó của nhóm nhỏ.
Hoàn toàn không có cơ hội làm ra vẻ với cái chức tổ phó gì đó ở trước mặt Triệu Phương Diễm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!