Chương 16: (Vô Đề)

Buổi chiều đầu thu, không khí hanh khô.

Trên trán của mấy người trong hội sinh viên đều đầm đìa mồ hôi, trong lòng bọn họ cũng nóng bừng hừng hực.

Nhưng trước mắt lại bị lời nói của người đàn ông làm cho đông lạnh thấu tim.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người đàn ông nói…

Cô ấy là vợ của tôi.

Ánh mắt của anh thản nhiên, vẻ mặt nghiêm túc, không giống như đang nói đùa hay là nói dối.

Nhưng lại khiến sắc mặt của nam sinh vừa đưa ra câu hỏi thay đổi trong chớp mắt.

"Vợ, vợ sao?" Mãi một lúc sau nam sinh mới tìm được giọng nói của mình, giọng điệu đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Giang Thuật cũng không quan tâm, thấy bọn họ dường như không còn lời gì muốn nói nữa, anh hơi gật đầu xem như chào hỏi, sau đó xoay người tiếp tục đi vào trong tòa nhà.

Khi bước lên lầu, anh liếc nhìn đồng hồ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đã hơn hai giờ chiều rồi.

Phòng học vũ đạo 301.

Ánh nắng ngoài cửa sổ đang lúc chói chang, tiếng ve kêu râm ran không ngừng nghỉ.

Giang Thuật tìm đến phòng học vũ đạo 301, trong phòng học chỉ có một mình Cố Tri Vi đang chuyên tâm luyện múa.

Bên trong phòng học vũ đạo yên tĩnh đang được phát ca khúc múa "Hoắc Nguyên Giáp".

Tiếng trống nổi lên hòa cùng tiếng đàn tranh vang vang êm tai tạo nên một loại khí thế oai phong lẫm liệt.

Vô cùng phù hợp với dáng múa hoàn mỹ được kết hợp giữa mạnh mẽ và mềm mại của nữ sinh trong phòng học vắng vẻ.

Ánh mặt trời buổi chiều giống như lá vàng vụn vặt, bị ném vào sàn nhà bên ô cửa sổ.

Khi bóng hình xinh đẹp và linh hoạt kia ngẫu nhiên di chuyển đến bên cửa sổ, nắng chiều cũng sẽ yêu mến cô, vì cô mà khoác lên một lớp ánh vàng, khiến bóng dáng cô như sương khói lượn lờ, mang vẻ đẹp mông lung mờ mờ ảo ảo.

Giang Thuật đứng yên bên ngoài cửa sau phòng học, nghe được âm thanh, nhìn thấy nữ sinh đang nhảy múa cũng không lên tiếng quấy rầy.

Anh lặng lẽ đứng ngoài tầm mắt của cô, đôi mắt dịu dàng như nước dõi theo cô như hình với bóng.

Cho đến khi nữ sinh thay đổi động tác theo bài múa, quay đầu nhìn lại.

Giang Thuật cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt của cô.

Mặc dù đã đoán trước được nhưng Giang Thuật vẫn bị Cố Trí Vi đang chìm đắm trong bài múa làm cho kinh ngạc mất mấy giây.

Cô rũ mi rũ mắt, hàng lông mi cong và dày được ánh nắng bao phủ một tầng sương vàng mỏng, vô cùng rõ ràng.

Làn da trắng ngần gần như phát sáng, toàn thân cô tỏa sáng lấp lánh như một vì sao.

Khi Cố Tri Vi nhảy múa, nét mặt chuyên chú trước nay chưa từng có.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!