Chương 3: (Vô Đề)

"Còn có lần, ba đánh mẹ trong phòng, bên trong đồ đạc đổ rầm rầm, mẹ khóc thảm lắm, chắc là đang cầu xin ba tha cho…"

"Ba nói không được, mẹ làm sai thì phải bị phạt.

"Dì Trình nghe mà giận đến nghiến răng. Đúng lúc đó, điện thoại vang lên. Là bà nội gọi tới."Tô Ý bây giờ đã về rồi, mày còn mặt dày ở lại làm gì? Hôm qua ở bệnh viện, những gì Huyền Lẫm nói mày nghe rõ rồi đấy, đừng có mơ mà đòi một xu!"

"Người lớn chúng tao đều ở đây, mau dẫn con mày qua! Thư ký Lý cũng ở đây, theo giá thuê bảo mẫu, sẽ tính toán chia cho mày bao nhiêu tiền. Không qua thì khỏi chia tiền gì hết!"

"Đi!"

Dì Trình lập tức khởi động xe, chở tôi và mẹ đến thẳng biệt thự nhà họ Phó.

Cảnh Loan là khu nhà nằm trong khu vực có trường học tốt, bình thường tôi sống ở đó với cô giúp việc nấu ăn.

Ba và mẹ thường sống ở biệt thự ngoại ô phía Tây.

Thỉnh thoảng tôi sẽ chạy qua chạy lại giữa hai nơi, chờ ba đến đón.

Giờ nghĩ lại, có lẽ ba cố tình đưa tôi đi để tiện tay hành hạ mẹ, mẹ không biết nói, cũng chẳng có ai biết.

Nghĩ đến đây, tôi siết chặt nắm tay.

Vừa bước vào nhà, đã thấy rất nhiều người có mặt.

Ba ngồi tựa trên ghế sofa, vắt chân hờ hững, đôi giày da đế đỏ hướng thẳng ra ngoài.

Trông ông cực kỳ lười nhác, ngang tàng.

Tôi từng nghe các cô giúp việc nói: trước khi gặp mẹ, ba chính là kiểu người như vậy.

Thì ra tất cả những dịu dàng ân cần đều là diễn kịch.

"Đến rồi à.

"Tần Tô Ý đang bận rộn trong bếp, làm bánh quy, pha cà phê cho cả nhà. Chiếc cốc bốc khói nóng hổi được đặt trước mặt ba. Ông lười nhác hé mắt liếc nhìn, tay đặt sau ghế vô thức trượt xuống, ghế lún xuống theo. Mỗi lần nhìn thấy mẹ, ông đều thành ra dáng vẻ vô dụng ấy. Hơi thở khựng lại, cổ họng khẽ chuyển động. Tôi nhìn sang mẹ. Ồ… mẹ mặc một chiếc váy trắng đơn giản, không chút trang trí. Chỉ một thoáng sau, ba nhắm mắt lại, trở về dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, ánh mắt thản nhiên liếc sang Tần Tô Ý:"Tôi không thích cà phê."

Cô ta khựng lại:

"Trước đây anh thích mà."

"Đó là trước đây."

Bà nội vội vàng xoa dịu:

"Khẩu vị ai mà chẳng thay đổi. Con mới về nên không biết là bình thường. Nhưng có tình cảm làm nền tảng, cưới nhau rồi thì nhanh chóng hiểu nhau thôi."

Dì Trình cười lạnh một tiếng:

"Chúng tôi đến không phải để xem mấy người phát cơm chó đâu.

"Mọi người lập tức nghiêm túc lại, gọi thư ký Lý vào. Anh ta cung kính cúi đầu gọi một tiếng"phu nhân

". Bà nội trừng mắt lườm:"Chẳng mấy chốc không còn là phu nhân nữa, gọi bừa cái gì vậy?"

Thằng nhóc nhị thiếu gia nhanh mắt chạy lại ôm lấy chân Tần Tô Ý:

"Đây mới là thím của con nè! Thím ơi thím thơm quá, lại còn xinh đẹp nữa!

"Tần Tô Ý cười nhếch mép đầy khiêu khích, dù đáy mắt ánh lên chút ghê tởm khi bị thằng nhóc dính nước mũi chạm vào. Cô ta ra hiệu cho thư ký Lý:"Bắt đầu kiểm kê nhanh đi. Mẹ chồng tôi đã chọn được ngày đẹp rồi, không thể chậm trễ.Anh ta gật đầu:Đứa trẻ là ai chăm?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!