Sao giờ lại thành ra thế này?
Tôi muốn khóc.
Ba mẹ sắp ly hôn rồi.
Tôi muốn theo mẹ.
Bà không biết nói, sẽ dễ bị bắt nạt mất.
"Anh Huyền Lẫm!
"Tần Tô Ý cuối cùng cũng bước vào, ánh mắt chứa đầy sự đắc ý khi thấy chúng tôi khốn đốn. Cô ta ngắm đủ rồi mới thong thả lên tiếng. Ba chỉ khẽ"ừ
"một tiếng, lãnh đạm. Gia đình nhị bá cũng vừa đến nơi. Cậu con trai ngỗ ngược của họ ngồi vắt vẻo trên vai người lớn, hùng hổ xông vào. Vừa thấy chiếc bánh kem đặt trên tủ đầu giường, liền hét toáng lên:"Con muốn ăn bánh! Con muốn ăn bánh!
"Đó là chiếc bánh ba mua cho tôi hôm qua. Tôi sợ ông đói nên khi vào viện đã mang theo. Nhị thiếu gia được đặt xuống đất, liền nhào tới giật bánh. Tôi quay sang nhìn ba, ánh mắt cầu cứu. Nhưng ông chỉ chau mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn, đưa tay bóp nhẹ giữa chân mày:"Vậy thì cho nó ăn đi."
Tôi khoanh tay tức giận:
"Con không muốn! Ba, con ghét ba!"
Cả đám người như nghe được chuyện cười lớn nhất thế gian, đồng loạt cười ầm lên:
"Cũng chẳng ai thích con đâu!"
Tần Tô Ý dịu giọng dụ dỗ:
"Bánh này bẩn rồi. Dì dẫn cháu đi mua cái ngon hơn nhé?"
Thằng bé nhe răng cười toe, gật đầu lia lịa:
"Dạ!"
Nói rồi, nó ném mạnh cái bánh kem xuống đất, ngẩng đầu ngạo nghễ:
"Ăn đi, đồ chó rác rưởi!
"Thật ra, nhà họ Phó chưa từng công nhận sự tồn tại của tôi. Tôi là con của một cô gái bán cá, lại còn là con gái. Nhưng… nỗi nhục này tôi không thể nuốt nổi. Tôi lao tới, vung tay tát thẳng vào mặt nó. Mặt nhị bá lập tức sa sầm, giơ chân đá tôi một cú:"Con mẹ mày, đồ tiện nhân!
"Trước đây còn có ba bảo vệ mẹ con tôi, giờ đến ba cũng quên mất chúng tôi rồi. Thân thể tôi nhẹ bẫng, nhưng cơn đau tưởng chừng sẽ ập đến lại không tới. Thư ký Lý đã kịp thời nhấc tôi lên, đặt vào tay mẹ. Giọng ba tôi vang lên, mang theo cơn giận bị kìm nén:"Ồn c.h.ế. t đi được. Người không liên quan, đuổi hết ra ngoài đi!"
Người "không liên quan" trong miệng ông là mẹ con tôi.
Mẹ không khóc, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay tôi, dắt tôi đi.
Ra đến cổng bệnh viện mới phát hiện trời mưa rồi.
Thời tiết thật đáng ghét.
Tôi và mẹ quay về Cảnh Loan trước.
Đó là ngôi nhà nhỏ của ba mẹ con tôi.
Mẹ bật nước chuẩn bị tắm cho tôi.
Hơi nước mờ mịt, tôi bất ngờ thấy những vết bầm dưới cổ áo hơi hé mở của mẹ.
Ba… đã đánh mẹ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!