Thương Vị Vãn ra ngoài, tìm khách sạn nghỉ một đêm.
Đêm Dung Thành nhộn nhịp hơn xưa, nhưng kém xa Vân Kinh.
Mười hai giờ đêm Vân Kinh vẫn xe cộ tấp nập, Dung Thành đã tĩnh lặng, ngay trung tâm cũng ít người.
Sau khi cô rời đi, Cổ Thúy Phương không gọi lại.
Có lẽ bị hành động bất thường của cô dọa sợ.
Nghĩ lại cô cũng thấy khó tin.
Cô dám làm thế? Trước mặt bố mẹ, đập phá đồ đạc, bề ngoài bình tĩnh, nhưng thực chất điên cuồng mắng họ té tát.
Không như nhiều năm trước, vô tình làm vỡ bát cô đã run rẩy, vài ngày không có bát ăn.
Ngay cả khi bị gửi đi, lúc bám chặt vào khung cửa, cô chỉ dám nhỏ giọng: "Có thể không gửi con đi không?"
Thông thường, có bố mẹ như thế này sẽ nuôi con gái thành hai cực:
Hoặc cực kỳ nghe lời, hoặc cực kỳ phản nghịch.
Nửa đời trước của cô là thế.
Với cô, cách tốt nhất là chạy trốn.
Nhưng mười năm sau, cô nhận ra vô ích, cả đời cũng không thể hòa giải với họ.
Nếu không có Thương Tình giữ liên kết, cô đã cắt đứt từ lâu.
Trong phòng khách, cô chỉ thấy những người này tham lam, mặt mũi xấu xí, ngay cả Kỷ Linh cũng lạnh lùng nhìn, ngầm tính toán như muốn xem cô bán được giá nào.
Cô chọn cách khác.
Sự thật chứng minh, người hiền luôn bị bắt nạt.
Nếu không cứng rắn, sau này cô còn khổ.
Đêm đầu ở Dung Thành, cô mất ngủ.
Nằm trên giường đếm cừu, bật audio thường nghe trước thi, mở video giảng bài… thử mọi cách, vẫn không ngủ.
Ba rưỡi sáng, Trình Khuyết nhắn: [Khi nào về?]
Cô ngạc nhiên anh đoán được hành tung, nhưng nghĩ lại, anh muốn tra gì chẳng được?
Nhìn màn hình, cô không trả lời.
Rồi đùa: [Nếu tôi bảo không về thì sao?]
Anh: [?]
Cô: [Bị giữ lại xem mắt rồi.]
Anh: […]
Chẳng mấy chốc đã thấy anh gọi lại.
Cô đứng dậy ra ban công nghe, cuộn người trong ghế, giọng lười biếng: "Làm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!