Sắc mặt bạn gái của Cung Trình khẽ biến đổi, màu hồng nhanh chóng lan từ tai xuống tận cổ, nhưng cô ta cố giữ bình tĩnh, nói: "Không quen. Chỉ, chỉ nghe nói qua thôi."
Ai nhìn cũng thấy có vấn đề trong chuyện này.
Dù Trình Khuyết là thiếu gia có địa vị khá cao trong giới phú nhị đại, nhưng nếu không lăn lộn trong vòng tròn đó, thật sự khó mà biết rõ.
Ngay cả Thương Vị Vãn, một người làm trong ngành tài chính, đặc biệt quan tâm đến các doanh nghiệp nổi tiếng ở Vân Kinh, cũng chỉ chú ý đến những lãnh đạo hiện tại của công ty, chứ không để tâm đến đời tư chưa từng được công khai của họ.
Hơn nữa, Trình Khuyết thuộc kiểu người khá kín tiếng, chưa từng xuất hiện trong các bản tin tài chính.
Dù tập đoàn Minh Quý vốn thuộc loại âm thầm làm việc lớn, ngày thường hành xử rất kín kẽ.
Nhưng ngay cả một công ty kín tiếng như vậy, trong thời đại internet này, cũng sẽ làm chút marketing để xây dựng "hình ảnh lãnh đạo", góp phần tô điểm cho hình ảnh doanh nghiệp.
Vì thế Thương Vị Vãn từng thấy tin tức về ông chủ Trình lớn tuổi dẫn con trai đi công viên giải trí.
Nhưng chưa từng thấy tập đoàn Minh Quý quảng bá gì về Trình Khuyết.
Theo lý, với một người khởi nghiệp tầm cỡ như Trình Khuyết, dù không phải xuất sắc nhất trong giới con nhà giàu, cũng là thành tựu đáng kể.
Hơn nữa, anh đã gần ba mươi, sớm đến tuổi nên vào công ty, không như Chu Lãng đã tiếp quản phần lớn công việc công ty thì ít nhất cũng phải làm tổng giám đốc.
Nhưng Trình Khuyết vẫn "lang thang" bên ngoài.
Thương Vị Vãn không biết nội tình, cũng không định hỏi Trình Khuyết những chuyện này.
Vì thế, khi bạn gái của Cung Trình nói vậy, cô tự nhiên cau mày.
Nhưng dù sao đây cũng là bạn gái đầu tiên mà Cung Trình dẫn đến, Thương Vị Vãn không tiện hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng lướt qua: "Chị với anh ta cũng không thân."
Chỉ có Cung Trình mím môi, ánh mắt dao động, không biết đang nghĩ gì.
Mãi đến khi Thương Vị Vãn vung tay trước mặt anh ta. "Tỉnh lại đi!"
Cung Trình mới hoàn hồn. "Xin lỗi."
Anh ta ngẩng đầu, lập tức chạm phải ánh mắt của Trình Khuyết, rất lạnh lùng.
Cung Trình vội tránh ánh mắt ấy, nhưng cảm thấy đứng ngồi không yên, một lúc sau mới nói với Thương Vị Vãn: "Anh ta cứ nhìn cậu mãi."
Nụ cười giả tạo trên mặt Thương Vị Vãn khựng lại, cô cúi đầu ăn, giọng trầm xuống: "Cậu quan tâm anh ta làm gì?"
Nói rồi trêu Cung Trình: "Có thời gian như vậy sao không chăm sóc bạn gái mình cho tốt đi."
Cung Trình lúc này mới quay sang hỏi: "Oánh Oánh, em no chưa?"
Đinh Oánh chẳng dám ngẩng đầu, rất sợ chạm mắt với Trình Khuyết, càng sợ bị anh nhận ra.
"No rồi." Đinh Oánh khẽ nói.
Cung Trình ghé sát nghe rồi nói "Có cần gọi thêm vài món không?"
Đinh Oánh đẩy anh ta một cái. "Không cần. Mình đi thôi."
"Em không khỏe à?" Cung Trình thấy cô ta không ổn, đưa tay đặt lên trán cô ta: "Có phải mấy hôm trước dầm mưa nên ốm không?"
"Không có." Đinh Oánh vừa nói vừa lấy túi của mình, nhưng Cung Trình vẫn đang so sánh nhiệt độ trán hai người.
Cặp tình nhân thân mật như không có ai bên cạnh, Thương Vị Vãn không muốn nhìn tiếp quay đầu nhìn chỗ khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!