Chương 33: Thế này cũng coi là tốt với cô rồi à?

Mưa phùn kéo dài chìm vào làn sương, cả thành phố như bị sương mù và mưa bao bọc, yên tĩnh mà cô đơn.

Trong căn phòng khách sạn, ánh đèn vàng mờ ảo, môi Trình Khuyết kề sát môi Thương Vị Vãn, ngậm giữa răng m*n tr*n khẽ cắn thì thầm: "Cô thật sự không nhớ sao?"

Nói rồi cố ý cọ vào cô.

Thương Vị Vãn quay mặt đi. "Cũng tạm."

Người cứng miệng sẽ phải trả giá.

Trình Khuyết nhớ chuyện cổ tay cô từng bị thương, nên khi nắm cổ tay cô không dám dùng sức, vì thế vô tình để cô rút tay ra.

Nhưng cả cơ thể anh đè lên, che khuất toàn bộ ánh sáng trước mắt Thương Vị Vãn.

Thương Vị Vãn chỉ có thể nhìn thấy anh, thấy anh cong môi cười khẽ, đôi mắt đào hoa lả lơi đa tình.

Nhưng đa tình lại như vô tình.

Nụ hôn của anh ập đến như mưa rào, hôn lên môi cô, má, cổ, sau tai.

Thương Vị Vãn không chống đỡ nổi, bám lấy cổ anh.

Nhiệt độ trong phòng tăng cao.

Dù đã một tháng trôi qua, cơ thể vẫn còn ký ức.

Chẳng mấy chốc, cô đã hoàn toàn thất thủ, liên tục thua trận.

Trình Khuyết cắn vành tai cô, ngón tay dính dớp kề sát môi cô, mang theo mùi vị khó nói.

"Cơ thể cô nhớ tôi lắm đấy." Trình Khuyết nói chắc nịch, chưa kịp để Thương Vị Vãn cứng miệng phủ nhận, anh đã phá tan rào cản.

Linh hồn cô như vẫn đang trôi nổi ở một chân trời xa lạ, thành phố chìm trong cơn mưa lớn, cả thế giới phủ một lớp sương mù mơ màng.

Hai người dùng hết một hộp bao, quần áo vương vãi khắp sàn, ga giường nhàu nhĩ.

Bức tranh vừa kiều diễm vừa rực rỡ.

Chẳng liên quan đến tình yêu, chỉ là sự hòa hợp của cơ thể.

Mưa thu luôn đa tình, rơi suốt cả đêm.

Sau cơn mưa, nhiệt độ thay đổi đột ngột, giảm bảy tám độ so với trước.

Khi Thương Vị Vãn tỉnh dậy, cô quấn chặt chăn, chỉ để lộ đầu ra ngoài.

Rèm cửa không kéo kín, ánh sáng bình minh lọt vào phòng nhưng bầu trời vẫn xám xịt, không thể đoán được giờ này là mấy giờ.

Trình Khuyết không như mọi khi, ăn no thỏa mãn rồi rời đi.

Lúc này, anh không mặc áo, đứng trên ban công quay lưng lại phòng hút thuốc, khói thuốc từ bên cạnh anh từng đợt bay đi.

Thương Vị Vãn cảm nhận được một sự bình yên như cả thế giới đều an ổn.

Nhưng chỉ chốc lát cô tỉnh táo trở lại, mò lấy điện thoại của mình, cuối cùng tìm thấy dưới gầm giường, pin chỉ còn 10%, tin nhắn wechat không ngừng nhảy lên.

Lina và Herry nhắn hỏi cô đi đâu, nói Kevin cố ý đến nhà máy Bảo Lai tìm cô nhưng không thấy, hình như có việc gấp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!