Chương 3: Chu Lãng đưa cô về

Nếu lời nói kiểu này được thốt ra từ miệng người khác, ít nhiều sẽ có chút cảm giác sến sẩm, bóng bẩy quá đà.

Nhưng khi Trình Khuyết nói, người ta chỉ cảm thấy trong sự chân thành xen lẫn chút đùa cợt, thái độ hờ hững lại vừa vặn, đúng mực. Thậm chí không khiến người khác cảm thấy bị xúc phạm.

Không khí im lặng vài giây, sau đó Tô Nghiêu ở bên bàn bài giơ tay: "Thật đấy, Tề Tề, giới thiệu cô ấy cho anh đi."

Mọi người có mặt ở đây ai mà không biết Tô Nghiêu còn ph*ng đ*ng hơn cả Trình Khuyết, bên cạnh anh ta còn đang ngồi hai cô người mẫu trẻ trung, nghe anh ta nói vậy chỉ liếc mắt đưa tình một cái, chẳng nói gì thêm.

Ai cũng hiểu, đây chỉ là trò vui qua đường, tình duyên thoáng qua như sương sớm. Người bình thường chơi với đám công tử nhà giàu này, điều đáng sợ nhất là động lòng thật. Muốn gì thì được, nhưng tuyệt đối không được mong tình yêu hay chân thành. Vì thế, lời Tô Nghiêu nói chẳng ai tin, mọi người chỉ cười nhạo, chế giễu ầm ĩ.

Tô Nghiêu mặt dày, trong tiếng cười nhạo vẫn tiếp tục: "Tin anh đi, anh sẽ đối tốt với cô ấy cả đời."

Chu Duyệt Tề lườm hắn một cái: "Thôi đi, trừ phi bây giờ anh chết luôn."

Tô Nghiêu ném bài sang một bên: "Cái gì?"

"Thì cả đời anh kết thúc rồi đó." Chu Duyệt Tề khinh khỉnh: "Anh bớt mơ tưởng làm hại bạn em đi."

Tô Nghiêu trách cô không hiểu lòng chân thành của đàn ông, còn thao thao bất tuyệt về kinh nghiệm tình trường, nào là không có người đàn ông nào không dạy được, chỉ có phụ nữ không biết cách dạy.

Tất cả đều bị Chu Duyệt Tề phản pháo lại: "Em đâu phải mẹ anh, sao phải dạy anh?"

Trong lúc trò chuyện, vài câu đấu khẩu qua lại, không khí không hề gượng gạo, chủ đề này cũng dễ dàng bị lướt qua.

Thấy Tô Nghiêu và Chu Duyệt Tề sắp tranh cãi không ngừng về chuyện nam nữ, Chu Lãng giơ tay: "Trình Nhị, hai người còn đánh bài nữa không?" Đây rõ ràng là bắt đầu thiên vị.

Nhưng chưa đủ, Chu Lãng liếc Tô Nghiêu một cái: "Cậu rảnh quá hả? Công ty Bảo Lai gần đây không phải đang chuẩn bị nộp hồ sơ lên sàn chứng khoán sao? Có thời gian thế này sao không đi xây dựng mối quan hệ với đám ngân hàng đầu tư, hơn là ngồi đây đấu khẩu với Tề Tề."

Chu Lãng vốn trầm tính, ổn trọng, có lẽ chỉ khi bảo vệ Chu Duyệt Tề mới nói nhiều như vậy. Nhắc đến chuyện công ty, Tô Nghiêu lập tức đau đầu: "Anh Chu à, đừng nhắc nữa, tôi sai rồi. Tề Tề tiểu công chúa nói gì cũng đúng, được chưa?" Nói rồi vội gọi Trình Khuyết: "Trình Nhị, tiếp tục đánh bài đi."

Trình Khuyết trở lại bàn bài, tùy ý liếc mắt về phía sau lưng.

Chỉ thấy Thương Vị Vãn đang khẽ nghiêng người, chăm chú lắng nghe Chu Duyệt Tề nói gì đó.

Tô Nghiêu thấy vậy, lập tức lên tiếng: "Trình Nhị, mày thật sự để ý cô gái xinh đẹp kia rồi hả?" "Mày là người đã có bạn gái rồi đấy." Tô Nghiêu ném lá bài lên bàn trước mặt Trình Khuyết, cố gây chú ý: "Để cô gái xinh đẹp đó cho tao đi."

Trình Khuyết lạnh nhạt liếc hắn một cái: "Đã nói rồi, nếu cô ấy muốn theo tao, cô ấy sẽ là bạn gái tao." Lời nói mang theo nụ cười, đôi mắt đào hoa khẽ nhướng, vừa phong lưu vừa tùy tiện, chẳng ai đoán được trong lời này có mấy phần thật lòng.

"Mấy người." Thương Vị Vãn đột nhiên trầm giọng lên tiếng. "Hình như chưa từng hỏi ý kiến của tôi."

Từ lúc cô bước vào đây, mọi người tùy tiện trêu đùa, nhưng chẳng ai hỏi cô nghĩ gì. Đám công tử nhà giàu này, có lẽ vì gặp quá nhiều phụ nữ, nên đương nhiên xem phụ nữ như món đồ chơi của mình. Có thể tùy ý bàn tán, trêu chọc, chế giễu, thậm chí bất kỳ cô gái nào trong căn phòng này, bọn họ cũng có thể vươn tay s* s**ng vài cái.

Thương Vị Vãn không biết liệu Trình Khuyết có phải loại người như vậy. Cô chưa từng thấy anh thân thiết quá mức với cô gái nào, không giống mấy gã đàn ông khác trong phòng này, tay chân không sạch sẽ. Tất nhiên, Chu Lãng là ngoại lệ.

Dù vậy, cô và anh cũng chưa từng gặp nhau chính thức được bao nhiêu lần. Giọng cô dịu dàng, vừa cất lời đã khiến người ta nghĩ đến những cơn mưa miên man ở Giang Nam, mềm mại, quyến luyến.

Giọng nói và ngoại hình của cô không hẳn là hợp nhau. Chu Duyệt Tề thường bảo cô có giọng em gái ngọt ngào nhưng gương mặt ngự tỷ.

Nhưng ở cô, sự kết hợp này lại hài hòa kỳ lạ. Có lẽ nhờ khí chất điềm tĩnh, dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không đổi sắc. Chính khí chất này đã trung hòa mọi thứ, khiến cô không hề bị lấn át. Lúc này, khi cô lên tiếng, mọi người như nhìn một vật lạ, đồng loạt quay sang nhìn cô.

"Em gái à, tụi anh không phải đang hỏi ý em sao?" Tô Nghiêu cười khẽ: "Xem em muốn đi với anh hay với thằng cha đối diện kia." Chu Duyệt Tề định chửi người, nhưng bị Thương Vị Vãn giữ tay lại. Thương Vị Vãn mỉm cười, trong khoảnh khắc như đóa sen tuyết trên đỉnh băng nở rộ, đẹp đến nao lòng. Lông mày cong, đôi mắt to, sống mũi thanh tú, đôi môi đỏ mọng, nụ cười khiến ngũ quan rực rỡ của cô trở nên sống động.

Dù Tô Nghiêu đã gặp qua vô số mỹ nhân, trong khoảnh khắc ấy vẫn thất thần, như bị hút hồn.

Yêu tinh. Tô Nghiêu chỉ nghĩ được từ này. Nhưng Thương Vị Vãn lại chậm rãi nói: "Mấy người các anh có ưu điểm gì không?" Như thể cô thực sự đang cân nhắc câu hỏi của anh ta.

Chu Duyệt Tề hoảng hốt, sợ Thương Vị Vãn nhất thời hồ đồ mà chọn một trong hai gã chẳng ra gì này, vội khuyên nhủ:

"Thương Thương, bên cạnh chị vẫn có đàn ông tốt, tụi mình không cần nhặt rác đâu. Nhưng Thương Vị Vãn chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, ra hiệu đừng can thiệp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!